Cùng lúc với Thuồng Luồng giao chiến ngoài biển thì yêu ma cũng theo đó mà xâm nhập vào đảo chính của Đào Hoa Đảo Quốc. Vô số hải yêu không biết bằng cách nào, đã xuyên qua lớp phòng vệ mà đặt chân lên đất liền. Điều đầu tiên chúng làm, đó chính là t·ấn c·ông lấy dân thường ngoại thành.
- Yêu... Yêu ma!!! Aaa!!!- Người dân còn chưa kịp phản ứng, đã bị yêu ma một đòn g·iết c·hết.
Những người dân bình thường ấy, hoàn toàn không có năng lực chống trả. Còn đang bất ngờ vì sự hiện diện của yêu ma, đã bị bọn chúng t·ấn c·ông lấy. Người nhanh chân còn có cơ hội sống sót, chậm một giây thì xem như tàn đời.
- Chuyện gì thế này, không phải là có kết giới sao? Sao yêu ma, lại xuất hiện tại đây được?- Mắt thấy là yêu ma xuất hiện, người dân ai nấy hoảng loạn không thôi.
- Còn nói gì nữa, chạy đi!- Điều mà họ có thể làm lúc này, duy nhất cũng chỉ có chạy và chạy.
- Aaa, đừng qua đây!- Có người còn chưa kịp phản ứng, yêu ma đã lao đến trước mặt. Hai chân run rẩy, chỉ biết sợ hãi mà đứng nhìn.
Giữa lúc yêu ma giơ cao nanh vuốt của mình về phía dân thường. Bất chợt, lại có một kiếm đem nó chém đôi, c·hết không kịp ngáp. Đưa mắt nhìn tới, hóa ra là Kim Nguyên. Theo sau hắn, là cả một Kim Vệ.
- Yêu ma? Sao có thể?- Kim Nguyên mặt mày nhăn nhó, khó coi mà nhìn về xung quanh. Mắt thấy là yêu ma hoành hành, hắn không khỏi không ngạc nhiên.
- Không ổn rồi, số lượng bọn chúng đông quá. Phía đông và phía tây cũng rất nhiều. Chúng ta phải làm sao đây?- Kim Hợi đem sự tình, nói sơ qua một lượt.
- Một số ít người s·ơ t·án người dân đi. Những người còn lại thì theo ta, tiêu diệt bọn chúng!- Nói rồi, Kim Nguyên liền vung kiếm mà t·ấn c·ông lấy yêu ma quanh đây.
Nhưng cho dù có điều động hết tất cả Kim Vệ cộng với quân lính thì so với số lượng yêu ma hoành hành. Đó cũng chỉ là muối bỏ bể, hoàn toàn không đáng nhắc đến. Hết tốp này đến tốp khác, không ngừng dâng lên. Như sóng lớn vỗ vào bờ, không sao ngăn chặn cho xuể.
Kim Nguyên một mình đối chiến năm con yêu ma cấp 4. Với đường kiếm sắc bén, chỉ với một đòn đã giải quyết hai trong số đó. Còn chưa kịp ra tay với những con còn lại, đã có một con yêu ma cấp 5 xuất hiện. Đem hắn, một đòn trực tiếp đánh lùi.
- Yêu ma cấp 5, Quỷ Cá? Phiền phức rồi đây!- Kim Nguyên ánh mắt sắc lạnh, tay thì cầm chặt lấy kiếm. Đối diện với tình thế bất lợi này, hắn một chút nao núng cũng không.
Không nói nhiều lời, hai bên đã lao vào nhau mà giao chiến. Nhưng đó không phải là yêu ma cấp 5 duy nhất xuất hiện tại đây. Theo đó, là ba con yêu ma cấp 5 khác cũng xuất hiện, bao vây lấy bọn họ. Kim Nguyên có thể miễn cưỡng mà đối chiến nhưng những người khác thì khó mà nói được.
Kim Anh, Kim Ánh dẫn đầu hai nhóm nhỏ, đối chiến với hai trong số bọn chúng. Kim Hợi thì khá hơn một chút, một đối một với yêu ma cấp 5. Những Kim Vệ khác, thì đối phó những yêu ma q·uấy r·ối xung quanh. Như vậy, mới tạm thời ổn định được thế cục.
Nhưng chưa được bao lâu, yêu ma xuất hiện lại ngày càng một nhiều. Không những thế, thực lực của bọn chúng cũng không hề yếu một chút nào cả. Cứ tiếp tục bị vây công như này, e là bọn họ cũng khó lòng mà cầm cự được lâu.
- C·hết tiệt, sao lại đông thế không biết?- Dần dà, Kim Vệ đã rơi vào thế yếu. Lúc nãy hăng hái bao nhiêu, thì bây giờ ảm đạm bấy nhiêu.
- Khụ khụ, không ngờ yêu ma cấp 5 lại mạnh đến vậy!- Kim Hợi dựa vào thân hình đồ sộ của mình, khó khăn lắm mới cầm chân được một con yêu ma cấp 5. Nhưng hiện giờ, trên người hắn v·ết t·hương đã xuất hiện không ít. Còn miễn cưỡng mà tiếp tục, việc bỏ mạng tại đây cũng không phải là không thể.
Nhưng như thế, hắn cũng không có ý định thoái lui. Một khi hắn lui, áp lực của những người khác liền gia tăng gấp bội. Đến lúc đó, mọi người đều sẽ đối mặt với nguy hiểm. Hắn cũng chỉ đành, cắn răng mà tiếp tục cầm chân con yêu ma cấp 5 này. Không cho nó làm hại đến những người khác.
Yêu ma thì ồ ạt như kiến vỡ tổ, mặc cho đã bị tiêu diệt không ít nhưng không sao ngăn cản được bước chân của bọn chúng. Càng đánh, bọn chúng càng trở nên điên cuồng. Bất chấp tất cả mà lao lên, không khác gì một lũ điên cả.
- Gào gào! Gừ gừ! Ét ét! Khét khét!- Tiếng yêu ma kêu gào, rền vang cả một vùng trời.
- Đoạn quang trảm!- Kim Nguyên tụ khí vào thanh đoản kiếm của mình, chém ra một đường. Đem yêu ma cấp 5 trước mặt, một đòn cắt ngang làm đôi. Rồi xoay người một lượt, đem ba con yêu ma cấp 4 còn lại, một đòn trảm sát chúng.
- Kim Hợi, không sao chứ?- Sau khi giải quyết xong đám yêu ma đó, Kim Nguyên liền giải vây giúp đối phương. Một kiếm, đem con yêu ma cấp 5 đang giao chiến với Kim Hợi, trực tiếp đẩy lùi về sau một bước.
- Hộc hộc, không sao! Nhưng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Bọn chúng đông quá, còn mạnh nữa. Dây dưa như này, ta sợ là thua mất!- Kim Hợi thở hồng hộc, mặt kém sắc mà đáp.
- Có lẽ là người dân đã s·ơ t·án hết rồi, chúng ta vừa đánh vừa lui quân vậy!- Kim Nguyên cảm thấy còn đánh nữa thì quả thật đó không phải là cách hay, e là toàn quân bị diệt ở đây mất. Hắn liền quyết định, lui trước rồi mới tính sau.
- Kim Vệ nghe lệnh, lui quân!- Kim Nguyên hét lớn, mọi người nghe vậy cũng không còn tham chiến nữa mà thay vào đó, là lần lượt rút lui.
- Đáng ghét, nếu có Trần Hào thống soái ở đây. Chúng ta cũng không cần trầy trật như này!- Kim Anh vừa chạy vừa cất tiếng phàn nàn, yêu ma thì dí sát ngay phía sau. Tình thế, phải nói là vô cùng ngặt nghèo.
- Đừng nói nữa, lui thôi!- Kim Ánh phía trước mở ra một con đường máu, Kim Nguyên phía sau ra sức bộc hậu. Kim Vệ mới có thể, bảo toàn lực lượng mà an toàn rút lui.
Trong đại điện, Mạc Can ngự trên ghế cao. Ánh mắt xa xăm, không ai biết lão ta đang nghĩ gì. Chỉ biết, khuôn mặt của lão không hề dễ coi một chút nào cả. Mạc Khải phía sau thấy vậy, càng là không dám thở mạnh, nghiêm trang đứng đó.
- Bẩm bệ hạ, yêu ma số lượng quá nhiều, Kim Vệ sau một hồi giao chiến đã lui về nội thành. Còn về ba vị đảo chủ đang đang đối chiến với yêu ma ngoài biển, tạm thời vẫn chưa có kết quả. Hiện tại, quốc đảo đã rơi vào trạng thái báo động cấp 5! (cấp báo động cao nhất)- Một hộ vệ bước vào, quỳ một chân rồi chấp tay cung kính mà báo cáo tình hình.
- Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!- Mạc Can vẫy tay, đối phương liền tự biết ý mà rời đi.
- Phụ vương, yêu ma trăm năm nay chưa từng xâm nhập vào đảo chính bao giờ. Chuyện này, người không cảm thấy bất thường sao?- Mạc Khải lấy hết dũng khí, nói ra nghi hoặc trong lòng.
- Đảo quốc là mục tiêu công kích của hải yêu, đây cũng không phải là chuyện lạ gì cả. Chỉ là không ngờ tới, nó lại đến sớm đến như vậy. Thật là không đúng lúc mà!- Mạc Can tựa lưng vào ghế, điềm đạm đáp. Nhưng lời này, lại có chút gì đó khác thường.
- Nhưng yêu ma đó lại có thể xuyên qua vòng ngoài, t·ấn c·ông vào đảo chính mà không bị phát hiện. E là chuyện này không đơn giản, chúng ta có nên cầu cứu học viện hay không? Con thấy, chúng ta nên nhờ đến sự giúp đỡ của bọn họ thì hơn. Ít nhất, thiệt hại sẽ không quá lớn!- Mạc Khải tự mình đề ra biện pháp, cách đó thỏa nhưng nó lại không hay.