Long Cơ Chiến Hồn

Chương 477: Biến động của Đào Hoa Đảo Quốc



Chương 477: Biến động của Đào Hoa Đảo Quốc

Đối diện với đảo quốc đang lâm nguy, Mạc Can lại điềm tĩnh đến lạ. Ngự trên ghế cao mà quan sát thế cục. Như thể, lão ta nắm bắt tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay. Mạc Khải thì lại không như thế, lo lắng mà sớm đề ra kế sách.

- Mạc Khải, con nghĩ việc dựa dẫm vào người khác là tốt sao?- Đối với biện pháp mà đối phương đề ra, Mạc Can chỉ nhẹ giọng mà hỏi ngược.

- Chuyện này... Con... Con trai biết lỗi! Nhưng mà với tình hình hiện tại, chúng ta nên làm gì?- Mạc Khải ngơ người một lúc, mới hiểu được ý của đối phương. Ngay lập tức, cúi người nhận sai.

- Kích hoạt đại trận phòng vệ của Vương Cung, dùng đại pháo chấn áp bọn yêu ma đó. Bọn chúng không lui, thì tiêu diệt hết đi. Đã đến lúc, chúng ta thị uy rồi!- Sở dĩ Mạc Can làm như vậy, chính là muốn phô diễn thực lực của Đào Hoa Đảo Quốc. Muốn nói cho người khác biệt, đảo quốc không cần đến sự trợ giúp của bất kỳ một ai, cũng có thể tự mình giải quyết chuyện này.

- Vâng! Con trai lập tức thực hiện!- Nói rồi, Mạc Khải liền lui xuống.

- Quốc vương điện hạ, yêu ma hoành hành, người sao lại không lo lắng một chút nào vậy?- Mạc Khải chỉ mới vừa rời đi, cô Nguyệt đã bước vào đại điện. Mắt thấy dáng vẻ bình thản của Mạc Can, nhịn không được mà chất vấn lão ta.

- Là cô à? Chuyện của Đào Hoa Đảo Quốc, cô lấy tư cách gì xen vào!- Mạc Can liếc nhìn đối phương lấy một cái, rồi mới trầm giọng đáp lời.

- Chuyện... Chuyện này... Nhưng ngài cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ như vậy được. Sinh mạng của hàng ngàn hàng triệu người ngoài kia. Ngài lẽ nào không để tâm đến sao?- Cô Nguyệt vẫn chưa có ý định dừng lại, tiếp tục mà buông lời chất vấn.



- Chuyện của đảo quốc ta tự mình có sắp xếp, không phiền cô phải bận tâm. Cô vẫn nên, làm chuyện của mình thì hơn!- Mạc Can lạnh giọng, nét đẹp cũng trở nên nghiêm nghị hơn.

- Mong là ngài nói được làm được. Đảo quốc, mong là ngài bảo vệ lấy nó!- Cô Nguyệt xoay người, trước khi rời đi còn không quên ngoái đầu nhìn lại một lát.

- Đứa em ngu ngốc này, vẫn là bướng bỉnh như vậy, hazz!- Nhìn theo bóng lưng đối phương dần xa, Mạc Can bất giác mà thở dài một hơi.

Một bên khác, trong một căn phòng bí mật dưới lòng đất. Tại đây, tộc nhân tộc người cá đang ngồi thành một vòng tròn, phía dưới bọn họ là một trận pháp kì lạ y như cái trận pháp bên phía Long Hồn. Lấy Ông Ba làm trung tâm, những người khác làm điểm tựa. Đem đại trận phía dưới, khởi động.

- Sao khí lại hỗn loạn thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy?- Một tộc nhân tộc người cá lên tiếng, biểu cảm còn là có chút khó coi.

- Hải Quỳ, chú tâm một chút đi. Con đừng có lơ là, kẻo lại công cốc!- Ông Ba đưa mắt nhìn quanh một lượt, liền phát hiện điểm bất thường đó là từ Hải Quỳ mà ra. Đối phương lơ là trong việc truyền khí, đại trận cũng vì đó mà dần mất ổn định.

- Xin lỗi! Là do con kiệt sức quá!- Hải Quỳ giờ đây, rũ rượi như người làm việc lao lực vậy. Ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt thì lim dim. Không chỉ cô ta mà những người khác cũng gần như vậy, đều kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần.

Ba ngày này, bọn họ gần như đều là thức trắng cả. Vì cái gọi là Thiên ma dưỡng yêu đại trận, công sức bỏ ra thật là không ít. Duy trì và vận hành nó, cũng không phải việc dễ dàng gì. Lao lực, là điều hiển nhiên.



Đại trận này được hình thành là nhờ vào việc mỗi tộc nhân tộc người cá truyền khí vào đó, cộng thêm tinh huyết của bọn họ. Cứ mỗi cách 6 tiếng, sẽ có người dùng máu huyết tế. Khí tức nồng đậm cũng một phần từ đây mà ra.

- Ông Ba, tại sao lần này chúng ta lại hiến máu nhiều đến như vậy? Mỗi năm, không phải chỉ một ít thôi sao?- Đại trận vừa ổn định lại, Hải Tình liền hướng Ông Ba mà hỏi.

- Sắp xong rồi, cố chịu một chút đi. Là lỗi của ta, không nên cá cược với quốc vương. Các con cũng không cần phải cực khổ như này. Đợi sau lần hiến máu này kết cục, sẽ cho các con ở lại đất liền vui chơi một tuần. Rồi sau đó, chúng ta mới trở về sau!- Ông Ba vì để ổn định tinh thần của bọn họ, liền hứa hẹn đủ điều.

- Thật sao? Như vậy thì hay quá!- Nghe đến đây, Hải Quỳ tràn đầy phấn chấn. Còn đâu cái dáng thều thào sắp c·hết như vừa nãy.

Lại nói đến Triệu Hoài, sau khi đánh một giấc say sưa. Hắn mới mơ màng mà tỉnh giấc, hắn tỉnh dậy không phải là vì cái gì cả, mà là vì đói. Đưa mắt nhìn sang Đại Tràng bên cạnh, tình hình cũng không khá khẩm hơn là bao. Tính đến giờ, là hai người bọn họ đã không ăn gì trong 16 tiếng đồng hồ.

- Ự, sao còn chưa có cơm nữa?- Triệu Hoài nhìn ra bên ngoài, đợi chờ là hạnh phúc. Mà hạnh phúc thì không thấy đâu, chỉ thấy đói méo cả miệng ra đó.

- Ta đói!- Đại Tràng thì ngồi co ro vào một góc, bụng kêu như cái trống.

- Sao còn chưa đến giờ cơm nữa? Đói c·hết ta rồi! Các ngươi định bỏ đói tù nhân đấy à? Có còn lương tâ·m đ·ạo đức nghề nghiệp hay không vậy?- Tiếng Triệu Hoài vang vọng giữa hành lang, nhưng đáp lại hắn là không một lời hồi âm.



- Ta đói!- Quay đầu nhìn xuống, không biết từ bao giờ Đại Tràng đã nếu lấy quần hắn, lớn tiếng mà kêu gào.

- Ngươi làm cái gì thế? Buông ta ra coi! Đừng kéo nữa, tuột quần giờ. Ngươi than đói với ta cũng không có ích gì đâu. Ta có mỗi cái quần đó, ngươi cũng muốn lấy hay gì. Đừng! Cái tên khốn này, có nghe hay không hả?- Đối với một màn này của đối phương, Triệu Hoài bất lực cũng không kém.

- Kỳ lạ! Sao lại không có ai thế này? Lẽ nào là nói, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?- Triệu Hoài một mặt hoài nghi, thất thần trong giây lát.

'Nhồm nhoàm' trong giây lát hắn ta lơ là, chuyện lớn đã xảy ra.

- Ngươi ăn cái gì thế? Ơ, cái tên kia, đó là quần của ta mà. Nhả ra! Y, cái tên khốn kiếp này!- Sau một hồi giằng co kịch liệt, Triệu Hoài đến cái quần cũng không còn.

- Có mỗi cái quần để che thân mà nó cũng ăn cho bằng được. Có lộn ở đâu không vậy? Ta chịu đủ rồi đấy, có ai không thế? Thả ta ra nhanh lên!- Triệu Hoài một thân trần như nhộng, lại đối diện với ánh mắt lâm le của Đại Tràng. Tình thế của hắn, phải nói là vô cùng ngặt nghèo. Liền lao ra cửa chính, thông qua cửa sổ mà gào lên.

- Tên khốn kia, ngươi ồn ào như vậy là có ý gì hả? Tưởng có mình ngươi đói chắc, im lặng một chút xem nào!- Nghe thấy hắn kêu gào như cắt tiết thế kia, có tù nhân khác thấy vậy liền lớn giọng mà nhắc nhở.

- Ta cứ kêu đấy, ngươi làm gì ta nào? Có ngon thì qua đây đi, nhiều lời!- Triệu Hoài thái độ bất cần, giơ ngón tay giữa mà chỉa về đối phương.

- Tên khốn kia, ta nhất định phải g·iết ngươi. Phanh thây xé xác ngươi ra, xem ngươi có còn láo toét như này nữa không? Gừ gừ!- Đối phương hét lên đầy điên tiết, muốn phá cửa xông ra. Nhưng ngặt nỗi là cửa kiên cố quá, húc mãi không đổ nên tên đó cũng chỉ đành từ bỏ.

- Hộc hộc, lần này tha cho ngươi đấy, lần sau còn nữa thì biết tay ta! Hộc hộc!- Đối phương thở hơi lên, lụi cụi mà xoay người vào trong.

- Ồn ào như vậy mà cũng không có người quản sao? Xem ra là có chuyện thật rồi!- Triệu Hoài thông qua vô số thăm dò, mới có thể xác định là có chuyện bất thường xảy ra. Khuôn mặt hắn, liền nở ra nụ cười vô cùng xảo quyệt.