Ngoài biển, qua một hồi lâu giao chiến. Thuồng Luồng dựa vào thực lực bản thân vượt trội, đem ba Siêu Việt giả của Đào Hoa Đảo Quốc đánh đến mức. Ai nấy cũng đều tả tơi, người đầy thương tích. Phần thắng, sớm đã nghiêng về một phía.
- C·hết tiệt, không ngờ nó lại mạnh đến vậy!- Một trong ba người bọn họ nhăn mặt, yếu ớt mà nói.
- Lui về nội thành đi, cầu cứu quốc vương bệ hạ vậy. Chúng ta không phải là đối thủ của nó rồi!- Người dẫn đầu thấy tình hình bất ổn, liền quyết định rút lui. Vốn nghĩ là ba đánh một, không chột cũng què. Nào ngờ, một đánh ba, cả ba không què cũng chột.
- Mấy tên kia, muốn chạy đã hỏi qua ý ta chưa?- Thuồng Luồng thì không dễ dàng bỏ qua như thế, nhất quyết mà muốn tiêu diệt bọn họ.
Thế là có một cảnh rượt đuổi trên mặt biển đầy kịch tính. Ba Siêu Việt giả phải dùng hết tốc lực, mới có thể tránh được những đòn hung hiểm mà Thuồng Luồng tung ra. Nhưng như thế, tình hình cũng không được khả quan là mấy.
Thuồng Luồng mặc dù di chuyển dưới nước nhưng tốc độ thì không kém một chút nào cả, dí sát ngay sau lưng. Chỉ cần ai trong bất kì ba người họ bất cẩn, lập tức sẽ trả giá. Nhưng bọn họ nào đâu có nằm yên chịu trận. Trong lúc bỏ chạy, còn không quên ra đòn đánh chặn.
Hai bên truy đuổi nhau, cực kì gắt gao, ngày càng quyết liệt. Từ biển cho đến đất liền, những nơi mà bọn họ đi qua đều bị tàn phá không ít. Trở thành bình địa, cảnh vật xác xơ hoang tàn, ngọn cỏ cũng khó sống.
- Nhanh! Sắp tới rồi!- Mắt thấy là lớp phòng vệ của nội thành ngay trước mắt, ba Siêu Việt giả càng là gia tăng tốc độ.
- Không dễ thế đâu!- Thuồng Luồng bắn ra vô số đạn khí, cản bước chân kẻ địch. Chỉ thấy khói đen mù trời, người thì lại không thấy đâu.
- Con yêu ma c·hết tiệt kia, vào đây mà ăn ta này!- Vào giây phút cuối cùng, bọn họ đã kịp thời đi vào lớp phòng vệ. Mới tránh được một phen, nguy hiểm c·hết người.
- Vậy mà lại chạy được, các ngươi cũng giỏi lắm. Nhưng mà đừng tưởng rằng các ngươi ở trong đó, ta lại không thể làm gì được các ngươi. Cứ chờ đấy mà xem, gừ gừ!- Thuồng Luồng nhìn về phía bọn họ, khí tức tỏa ra mãnh liệt không thôi.
- Chuyện gì thế kia? Yêu ma to lớn đó là gì vậy?- Mắt thấy thân hình khổng lồ của Thuồng Luồng, quân lính không khỏi kinh ngạc.
- Đó là yêu ma cấp Thống Lĩnh sao? Không phải, hẳn là phải hơn như vậy!- Kim Nguyên có thể cảm nhận rõ, sự khủng bố mà Thuồng Luồng mang lại. Hắn liền biết rằng lần này, khó khăn chồng chất khó khăn.
Bọn họ mặc dù có sự bảo hộ của lớp phòng vệ, nhưng không vì thế mà được phép lơ là. Dựa vào tình hình hiện tại mà nói, còn không nhanh chóng đẩy lùi yêu ma thì khó ai mà biết trước được điều gì. Việc bị công thành cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
- Hải yêu nghe lệnh, t·ấn c·ông cho ta! Gờu gờu!- Thuồng Luồng gầm lớn một tiếng, yêu ma liền điên cuồng mà lao lên. Giơ cao nanh vuốt, t·ấn c·ông vào lớp phòng vệ.
- Kim Vệ nghe lệnh, khai pháo!- Kim Nguyên thấy vậy, liền hạ lệnh phản công.
Lời vừa dứt, bức tường thành liền xuất hiện hàng trăm khẩu pháo laze. Nạp năng lượng, tia laze liền đem vô số yêu ma kia càn quét qua một lượt. Trong chốc lát, đã xóa sổ không biết bao nhiêu là kẻ địch. Thây chất như đống, máu chảy thành dòng.
- Ba vị đảo chủ, không sao chứ?- Lúc này, Kim Nguyên mới có thời gian chú ý đến ba người họ.
- Không sao! Chỉ là không ngờ tới, con súc sinh đó còn mạnh hơn chúng ta nghĩ nhiều. Xém tí, là bỏ mạng dưới tay nó rồi!- Một trong ba Siêu Việt giả đáp lời, vẻ bực tức lộ rõ trên mặt.
Cuộc chiến nổ ra vô cùng khóc liệt, yêu ma c·hết vô số. Nhưng bọn chúng lại không ngừng lao lên, hết lớp này rồi đến lớp khác. Như cơn mưa nặng hạt, kéo dài không dứt. Lần thú triều này, nguy hiểm không sao đông đếm cho được.
- Kim Nguyên, nguy rồi! Bên kia có yêu ma cấp Thống Lĩnh đang công thành. Ngươi mau qua xem đi!- Kim Hợi gấp gáp chạy đến, hớt ha hớt hải mà hét lên.
- Cái gì? Xin lỗi ba vị, ta có việc nên đi trước một bước, cáo lui!- Nghe được lời đó, trên khuôn mặt Kim Nguyên lộ ra một tia biến sắc. Lập tức theo chân Kim Hợi, xem xem sự tình là như nào.
- Chúng ta nên làm gì đây? Không lẽ cứ đứng nhìn vậy sao?- Nhìn một màn này, một trong ba Siêu Việt giả nhịn không được mà lên tiếng.
- Đợi đi, quốc vương bệ hạ còn chưa ra tay, chúng ta gấp gì chứ!- Người dẫn đầu điềm nhiên mà đáp, chẳng chút nào gọi là bận tâm.
- Ngươi cũng cáo già thật đấy, muốn nhân cơ hội này mà suy yếu thế lực của lão ta!- Người còn lại dường như hiểu được tâm ý của hắn, cười khẩy mà cất tiếng.
- Nói nhỏ thôi, nói lớn như vậy làm gì. Muốn c·hết à? Để lão ta nghe thấy, chúng ta không xong đâu!- Thành Đông, người đứng đầu trong ba vị đảo chủ của Đào Hoa Đảo Quốc. Tâm tư, xem ra không đơn giản.
Yêu ma cấp 4, cấp 5 nhiều vô số kể. Thậm chí, cấp Thống Lĩnh có cũng không ít. Lớp phòng vệ cho dù có kiên cố đến mấy, đối diện với thế cuồng công này cũng khó lòng mà cầm cự được lâu. Tình hình cũng vì thế mà trở nên hung hiểm dị thường.
Pháo laze cũng chỉ có thể đối phó với yêu ma cấp thấp, đối với cấp Thống Lĩnh mà nói, nó hoàn toàn vô dụng. Thậm chí còn bị bọn chúng ra đòn t·ấn c·ông, thiệt hại quá nửa. Hai bên cứ thế mà giằng co, nhưng phần hơn lại nghiêng về phía yêu ma.
- Sao lại như này, yêu ma quỷ quái ở đâu ra mà nhiều vậy? Chuyện này, phụ vương liệu có biết?- Mạc Khải sớm đã có mặt ở chiến trường, chỉ huy tác chiến. Đối diện với yêu ma như vũ bão thế kia, hắn cũng là gặp đầu phải cảnh này. Nhất thời, còn là có chút kinh hãi.
- Nhị hoàng tử, người cẩn thận một chút, đừng để b·ị t·hương. Nơi đây không an toàn, hay là người trở về Vương Cung đi!- Kim Ánh vì tránh cho đối phương gặp phải nguy hiểm, liền ra sức mà khuyên bảo.
- Các ngươi vì đảo quốc mà chiến đấu, ta sao lại bỏ chạy được?- Mạc Khải nhìn quanh một lượt, lắc đầu chối từ. Kim Ánh cũng không tiện mà nói thêm nữa. Chỉ là tình hình ngày một lúc trở nên tồi tệ.
Chẳng mấy chốc, vết nứt đã xuất hiện trên lớp phòng vệ. Thuồng Luồng thấy vậy, liền dồn lực mà bắn ra một viên đạn khí siêu to khổng lồ. Đem lớp phòng vệ kiên cố đó, đánh ra một lỗ hỏng. Yêu ma cấp thấp thấy vậy liền ồ ạt tràn vào, như n·ước l·ũ tràn bờ đê, không sao ngăn chặn hết cho được.
- Giết cho ta, g·iết hết tất cả con người cho ta!- Thuồng Luồng gào lên, yêu ma theo lệnh mà bắt đầu tàn sát bốn phương.
- Bảo vệ nhị hoàng tử về Vương Cung, nhanh!- Mắt thấy tình hình nguy cấp, Kim Nguyên liền hạ lệnh cho người bảo vệ Mạc Khải rút lui. Còn bản thân và những người khác thì lao lên, quyết chiến với yêu ma.
- Nhị hoàng tử, mời!- Kim Vệ cử ra ba người, do Kim Ánh dẫn đầu. Đảm nhận nhiệm vụ an toàn của Mạc Khải. Đến nước này, hắn cũng không chối từ nữa mà ngoan ngoãn theo chân bọn họ trở về Vương Cung.
- Ra tay thôi, xem ra là nhìn không được nữa rồi. Để lão già đó biết chúng ta khoanh tay đứng nhìn, phiền phức lắm!- Thành Đông nhìn một màn hỗn loạn trước mắt, không thể không ra tay.