Long Cơ Chiến Hồn

Chương 479: Mạc Can xuất hiện



Chương 479: Mạc Can xuất hiện

Ba Siêu Việt giả, do Thành Đông dẫn đầu. Chớp mắt, đã xuất hiện trước mặt Thuồng Luồng. Không nói lời nào mà thay vào đó, là chào nhau bằng nắm đấm. Nhưng đáng tiếc, thương tích gây ra cũng chẳng được bao nhiêu.

- Ra mặt rồi à? Không cụp đuôi nữa sao? Nhưng vô ích thôi, với thực lực này của các ngươi, cũng chẳng thay đổi được gì!- Thuồng Luồng cất tiếng, lời lẽ tràn ngập khinh thường.

- Hừ, yêu ma to gan, dám càn quấy ở đây. Ngươi tưởng, bọn ta không làm gì được ngươi sao? Hôm nay, ngươi c·hết chắc rồi!- Siêu Việt giả đứng sau Thành Đông mạnh miệng mà đáp nhưng thật ra, đó cũng chỉ là hư trương thanh thế.

- Kẻ c·hết là các ngươi mới phải, gừ!- Thuồng Luồng gầm lên một tiếng thật lớn, rồi lao nhanh đến bọn họ.

Nó dùng đuôi, quất mạnh về phía đối phương. Một đuôi đó, đủ để phá núi dời sông. Ba Siêu Việt giả phải dùng đến toàn lực, mới ngăn được một đòn này. Nhưng đó chưa phải là hết, theo sau là một đòn đạn khí. Uy lực còn mạnh mẽ gấp bội phần.

Thấy thế, ba người bọn họ liền hóa khí ngưng hình, tạo ra một lá chắn. Nhưng lá chắn đó lại không trụ nổi một đòn, trước uy lực cực đại của đạn khí liền nát thành từng mảnh. Bọn họ cũng vì thế mà b·ị đ·ánh lui về sau, khoé môi còn là chảy ra một ít máu tươi.

- Con yêu ma này mạnh thật, có thật là cấp Thống Lĩnh không vậy?- Siêu Việt giả vừa nãy mạnh miệng bao nhiêu thì bây giờ khổ sở bấy nhiêu, ôm ngực nhăn mặt mà nói.



- Đừng nói nhảm nữa, tập trung đi! Tới nữa rồi kìa!- Không để cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi, Thuồng Luồng tiếp tục mà ra đòn công kích. Trước là đạn khí, sau là điên cuồng ngoạm lấy.

Ba Siêu Việt giả, phải nghiêm mình ứng chiến. Chật vật lắm, mới có thể tạm thời đối phó được nó. Nhưng như vậy, cũng không phải là cách hay. Ra đòn đánh tới, đều bị nó tránh được. Thuồng Luồng thể hình tuy to lớn nhưng tốc độ thì lại nhanh đến kinh người. Muốn đánh trúng được nó, không hề đơn giản một chút nào cả.

Giữa bầu trời, là nơi trận chiến của một yêu ba người bọn họ diễn ra. Khí tức hai bên giao nhau, chấn kinh cả một vùng trời. Sấm chớp đùng đoàng, inh ỏi đến mức chói tai. Nhưng không vì thế mà trận chiến này bớt đi phần nào sự khóc liệt vốn có.

Dưới đất, ác liệt cũng không kém. Trước vô vàn yêu ma, con người trông yếu đuối vô cùng. Nhưng như thế, bọn họ cũng không từ bỏ phản kháng. Tay cầm chặt v·ũ k·hí, kiên cường mà chống chọi đến cùng.

Nhưng có một số chuyện, không phải cứ cố gắng là được. Suy cho cùng, thực lực hai bên vốn dĩ không tương xứng. Con người như chiếc thuyền giấy mỏng, yêu ma thì lại như dòng nước siết. Không biết, mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu.

- Yêu ma đông quá, sắp t·ấn c·ông tới nơi trú nạn của người dân rồi. Kim Nguyên, phải làm sao đây?- Kim Hợi ra sức ngăn chặn bước tiến của yêu ma nhưng tất cả cũng chỉ như muối bỏ bể, không tài nào ngăn hết được. Hắn không biết phải làm sao mới phải, liền hướng đối phương mà hỏi lớn.

- Dùng toàn lực ngăn chặn bọn chúng, không để bọn chúng tiến bước thêm nữa!- Kim Nguyên vừa chém vừa g·iết, đoản kiếm sớm đã nhuốm đầy máu tươi. Thể lực của hắn ta cũng theo đó mà tiêu hao không ngừng.

- Tương quan lực lượng quá lớn. Vả lại còn có cấp Thống Lĩnh nữa, chúng ta cùng lắm là có một số vị cấp 5 chống đỡ. Còn tiếp tục như này, e là chúng ta không xong mất!- Kim Hợi cũng không khá khẩm hơn là bao, thở gấp mà nói.



- Cho dù c·hết, cũng phải bảo vệ người dân. Đừng quên, đây là nhiệm vụ của chúng ta!- Kim Nguyên một thân hùng tâm tráng chí, nào đâu có bị nghịch cảnh làm cho khuất phục. Nói không chừng, còn có cơ hội lâm trận đột phá.

Số lượng yêu ma phải tính đến hàng nghìn hàng vạn, không biết vì sao càng đánh thì số lượng càng nhiều. Cho dù Kim Vệ và quân lính có tiêu diệt bao nhiêu đi chăng nữa, thì mãi cũng không sao ngăn chặn được làn sóng ồ ạt này.

- Mẹ ơi, con sợ!- Một bầu không khí ưu ám bao trùm lấy tất cả, người dân không khỏi lo sợ. Đặc biệt nhất, vẫn là những đứa trẻ. Mặc dù đã trốn vào nơi an toàn, có được sự bảo hộ của Kim Vệ. Nhưng bọn trẻ vẫn cảm nhận được, nguy hiểm ngoài kia đáng sợ ra sao. Nó như một chất ăn mòn, từ từ mà gặm nhấm con người trong nổi sợ hãi vậy.

- Không sao, có mẹ ở đây rồi, đừng sợ con à!- Người mẹ ra sức vỗ về, xoa dịu lấy tâm hồn bé bỏng trẻ thơ. Nhưng bàn tay, lại có chút run rẩy.

- Yêu ma to gan, từ đâu x·âm p·hạm. Thật là xem, đảo quốc của ta không có người sao!- Giữa lúc này, lại có thanh âm truyền đến. Đưa mắt nhìn tới, là một thân ảnh oai nghiêm giữa trời. Mạc Can bước đi trên không, ngắm nhìn cảnh chiến loạn phía dưới. Vẻ mặt bình tĩnh đến lạ, nhưng ánh mắt thì lại lộ ra một vài tia sắc lạnh.

Bất chợt, lão ta lại phát động khí tức, dùng uy áp của bản thân chấn áp toàn bộ yêu ma đang hoành hành. Đem khí thế điên cuồng của bọn chúng, hoàn toàn đánh nát. Còn khiến cho bọn chúng trong giây lát, đứng yên ra đó, không sao cử động cho được.



- Là quốc vương bệ hạ! Ngài ấy tới rồi, chúng ta nhất định phải thắng!- Sự xuất hiện của Mạc Can, khiến cho người dân vui mừng khôn xiết. Tình thế liền đảo ngược, sĩ khí tăng cao. Yêu ma dưới uy áp cũng đã yếu đi không ít, bọn họ liền nhân cơ hội này mà ra sức phản công.

- Người đâu, theo ta! Chúng ta, g·iết!- Kim Nguyên dẫn đầu Kim Vệ, một đường chém g·iết, phản sát yêu ma.

- Cấp bậc này, là Sử Thi giả? Con người kia, xem ra ngươi chính là chủ nhân của nơi đây!- Thuồng Luồng ngữ khí âm u, chăm chăm mà nhìn về đối phương. Đối diện với cảnh yêu ma phía dưới bị tàn sát, nó chẳng thèm để tâm tới.

- Thuồng Luồng? Ta nhớ là ngươi nên ở ngoài biển mới phải. Hà cớ gì, lại đến quốc đảo của ta gây sự. Ngươi đây là, đang tự mình tìm c·hết có biết không hả?- Mạc Can lời này nói ra tuy có chút bình đạm, nhưng ẩn trong đó là uy nghiêm của bậc quân vương bất khả x·âm p·hạm.

- Đừng nhiều lời nữa, ta thấy ngươi cũng chỉ là đang khoác lác mà thôi. Có giỏi, thì tới đây!- Cảm nhận được mối nguy hiểm mà đối phương mang lại, Thuồng Luồng vẫn không chút sợ hãi.

- Ba vị đảo chủ vất vả rồi, chuyện còn lại cứ giao cho ta là được. Các vị cứ nghỉ ngơi đi!- Giao chiến với Thuồng Luồng hồi lâu, ba vị đảo chủ sớm đã thương tích đầy mình, tróc ra một lớp da. Mạc Can liếc nhìn ba người bọn họ một lượt, mới nhàn nhạt mà nói.

- Quốc vương, ngài phải cẩn thận. Con yêu ma đó, không dễ đối phó đâu!- Thành Đông phía sau, vờ thiện ý nhắc nhở.

- Được rồi, các vị không cần phải lo. Chuyện này, ta tự mình giải quyết được!- Mạc Can bước tới trước mặt Thuồng Luồng, tự tin mà nói.

- Dám x·âm p·hạm lãnh thổ của đảo quốc, tàn sát con dân của đảo quốc. Ngươi, hôm nay nhất định phải c·hết!- Mạc Can một mặt âm trầm, khí tức tỏa ra liền bùng phát dữ dội. Bầu trời cũng vì thế mà chấn động một phương.

- Vậy thì ngươi tới đây!- Thuồng Luồng cũng không chịu thua kém, gầm thật lớn mà đáp.

Nói rồi, hai bên lập tức giao chiến. Mạc Can dựa vào thực lực Sử Thi giả của mình, hoàn toàn áp đảo lấy đối phương. Nhưng Thuồng Luồng không phải chỉ có như thế, lớp vảy của nó cứng cáp vô cùng. Muốn làm nó b·ị t·hương, như thế là vẫn chưa đủ.