Sau khi thoát khỏi Thuồng Luồng, Mạc Can liền dùng hết tốc lực mà bay về phía Vương Cung. Từ xa đã thấy một bóng hình to lớn, nổi bất an trong lòng lão ta càng là mãnh liệt hơn bao giờ hết. Thứ đó so với thú triều, càng là đáng sợ gấp bội phần.
- Không lí nào, không lí nào... Thứ đó, sao có thể thoát khỏi đại trận được? Lẽ nào, là dương đông kích tây. Đây mới thực sự là ý đồ của bọn chúng!- Mạc Can phần nào đã đoán được sự tình nhưng viễn cảnh đó, là viễn cảnh mà lão ta không muốn thấy nhất.
Mắt thấy, là Long Hồn tụ khí vào miệng. Bắn ra một tia ánh sáng, Vương Cung liền bị phá hủy hơn nửa, trở thành một đống hoang tàn. Cũng mai là người đã di dời hết, bằng không hậu quả khó mà lường được.
- Ngươi đến rồi à, Mạc Cạn! Ha, đây là một món quà nhỏ ta dành cho ngươi. Thế nào, có hài lòng hay không hả?- Long Hồn khoé miệng nhếch lên nụ cười đầy đắc ý, cao giọng mà nói.
- Long Hồn, ngươi sao lại có thể thoát khỏi Thiên ma dưỡng yêu đại trận?- Mạc Can nét mặt trầm ngâm, nghiêm nghị hỏi.
- Ta làm sao thoát ra à, chuyện đó không cần ngươi phải quan tâm tới. Các ngươi giam cầm ta hơn trăm năm qua, giờ là lúc các ngươi phải trả giá vì hành động ngu xuẩn đó!- Long Hồn chẳng buồn nhìn tới đối phương, thái độ không khỏi cao cao tại thượng.
- Giam cầm? Không có sự cung phụng của bọn ta, ngươi có một ngày hôm nay sao? Lại nói đó là giam cầm. Long Hồn, ngươi đúng là thứ ăn cháo đá bát mà!- Mạc Can ánh mắt sắc lạnh, tay thì siết chặt thành nắm đấm. Bất kì lúc nào, cũng đều có thể ra tay.
- Hừ, cung phụng? Ngươi nói mà không biết ngượng sao? Cung phụng của ngươi, là dựa vào nguyên hồn của ta mà đột phá Sử Thi gia. Cung phụng của ngươi, là dựa vào nguyên hồn của ta mà duy trì sự sống cho lão già kia. Cung phụng của ngươi, chính là như vậy sao? Gừuu!- Long Hồn đem nổi oán hận trong lòng nói ra, cùng với đó là gầm vang một tiếng.
- Xem ra, giữa hai chúng ta không có gì để nói nữa rồi. Hôm nay, ta và ngươi, không phải ngươi vong thì là ta diệt!- Mạc Can cũng không muốn nói nữa, sự tình đã vượt qua ngoài kiểm soát của lão ta. Còn không mau ổn định lại thế cục, e là sẽ có biến hóa khôn lường. Trước mắt, là phải giải quyết Long Hồn trước. Bằng không, sự tình khó mà ổn thỏa.
Mặc dù Long Hồn chỉ là hồn thể nhưng thực lực chỉ có hơn chứ không kém gì đối phương, là Lãnh Chúa đỉnh cao (tương đương với Sử Thi giả đỉnh cao của con người). Mạc Can thân là Sử Thi giả cao cấp, không tránh khỏi chịu thiệt.
- Mẹ nó, xém tí là toang rồi. Thứ trời đánh thánh đâm nào mà phá ngục kinh thế? Muốn hại c·hết ta hay gì? Cũng mai là không sao!- Triệu Hoài từ trong đống hoang tàn bò ra, lom khom mà đứng dậy. Mắng nhiếc vài câu cho bỏ tức.
- Chạy thôi anh em, chúng ta được tự do rồi!- Không chỉ mình hắn ta, những tù nhân khác may mắn sống sót cũng nhân cơ hội này mà bỏ trốn.
Ngước mắt nhìn lên, là cảnh tượng vô cùng kinh ngạc. Mạc Can và Long Hồn giao chiến, uy áp cực kì bức người. Kèm theo đó là sấm chớp rền trời, âm ỉ đến tê tai. Khiến cho bán kính 500m quanh đây, đều vì dư chấn mà bị hủy hoại đi không ít.
Đối diện với kẻ địch mạnh hơn mình, Mạc Can dần dà rơi vào thế yếu. Mỗi lần chịu công kích, là mỗi lần lão ta b·ị t·hương không nhẹ. Tình hình này còn tiếp tục kéo dài, đảo quốc xem như cận kề diệt vong.
Nội thành, phe con người chỉ mới vừa lấy lại lợi thế, giờ đây lại đối mặt với nguy nan mới này. Bọn họ một lần nữa chật vật mà đối phó, bị yêu ma đàn áp về số lượng lẫn chất lượng. Bọn chúng không chỉ hung hăng hơn trước mà còn điên cuồng hơn trước rất nhiều.
Giữa lúc này, Kim Nguyên thành công tấn thăng, trở thành Chiến giả cấp 5. Một kiếm quét ngang, liền tiêu diệt được không ít yêu ma. Hắn một lần nữa tham chiến, không ngại nguy hiểm, lao lên tuyến đầu. Tay cầm đoản kiếm, điên cuồng mà chém g·iết.
- Ngươi căn cơ còn chưa ổn định, sao liều mạng thế?- Tay bắn súng của Kim Vệ phía sau yểm hộ Kim Nguyên và Kim Hợi thấy vậy, liền cất tiếng mà nhắc nhở.
- Giờ này còn ổn định gì nữa, g·iết thôi!- Kim Nguyên hừng hực khí thế, dũng mãnh thiện chiến. Đoản kiếm lướt qua, là có yêu ma nằm xuống.
Sau khi Mạc Can rời đi, không còn ai là đối thủ của Thuồng Luồng nữa. Nó liền đem lớp phòng vệ kiên cố kia, không ngừng công kích. Chẳng mấy chốc, vết nứt đã chằng chịt chi chít. Không biết, sẽ chịu được mấy đòn nữa đây.
Tồn vong của đảo quốc hiện giờ, là ngàn cân treo sợi tóc, khốn khó vô cùng. Bầu trời đen kia, không biết đến bao giờ mới có thể xua tan. Một lần nữa, đem ánh sáng soi rọi quốc đảo. Mọi người cũng vì thế mà kiên cường chiến đấu.
Long Hồn thoát ra ngoài, có tác động không nhỏ đến Vương Cung. Trong đó, hai tầng hầm bí mật dưới lòng đất là chịu ảnh hưởng lớn nhất. Một bên, thì đem nhóm người cá nhốt lại. Bên còn lại, cũng không khác là bao. Đem các học viên, giam cầm bên trong.
- Chuyện gì thế này? Khí tức nồng đậm không còn thì cũng thôi đi, sao lại nhốt chúng ta lại thế? Đảo quốc các ngươi có ý gì đây? Mau thả bọn ta ra nhanh lên!- Thanh Đạt đang chuẩn bị tiến hành đột phá thì bị cắt ngang, bực tức mà hét lên. Đáp lại hắn ta, là không một lời hồi âm. Nhận biết có chuyện không lành, hắn liền ra sức đập cửa. Đáng tiếc, cũng chẳng có tác dụng gì.
- Có chuyện gì vậy, sao cửa lại đóng chặt thế này? Mở ra coi!- Gia Kiệt dùng lực phá cửa nhưng cũng bất thành, hắn liền chuyển sang chế độ cạy. Không biết là có mở được hay không, mà được cái là nó mệt.
Trần Hào thấy điềm bất thường, lại liên tục có chấn động truyền đến. Liền mặt kệ các học viên kêu gào, bay thẳng ra ngoài. Cùng với hắn, là hai Siêu Việt giả canh gác kia cũng rời đi. Đảo quốc lâm nguy, không còn chuyện nào quan trọng hơn được nữa. Vả lại, để mấy người bọn họ trong tầng hầm bí mật này. So với bên ngoài, mới thực sự là an toàn.
Một bên khác, Hồ Sở nhân lúc khung cảnh hỗn loạn, không ai chú ý đến mà bước vào bên trong quốc khố của Đào Hoa Đảo Quốc. Thuồng Luồng có thể đột nhập mà t·ấn c·ông đảo chính cũng là do một tay cô ta giúp đỡ. Vị trí của Long Hồn, cũng là do cô ta chỉ điểm. Sự tình cho đến hiện tại, không chỗ nào là không có bóng dáng của cô ta.
Còn về phần Triệu Hoài, hắn thì núp ở một góc mà quan sát tình hình. Xem xem, bản thân có cơ hội ra tay hay không. Nhưng nhìn tình hình này mà nói, đến gần còn không được nói chi đến thừa nước đục thả câu.
- Wa, đánh nhau căng thế? Vốn dĩ còn muốn nghĩ xem, tìm cách thu phục nó. Giờ xem ra, hết cơ hội rồi!- Triệu Hoài vừa cắn hạt dưa vừa buông lời cảm thán. Trận chiến đó, hoàn toàn vượt xa những trận chiến trước đây mà hắn ta đã từng quan sát.
- Còn ngươi nữa, ra đây đi. Núp núp ló ló như vậy là có ý gì, định ám hại ta à?- Triệu Hoài bất chợt quay phắt về sau, lạnh giọng mà nói.
- Người đừng nói thế chứ, thuộc hạ chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi. Quảng, bái kiến Thủ hộ sứ!- Từ trong bóng tối bước ra một thân ảnh, nhìn trông rất quen mắt. Đối phương chính là nhân viên phụ vụ, cũng từng là người bán bánh mực cho Triệu Hoài. Quảng, người âm thầm hỗ trợ trong nhiệm vụ lần này của hắn ta.