Long Cơ Chiến Hồn

Chương 482: Cuộc chiến ngày càng khóc liệt



Chương 482: Cuộc chiến ngày càng khóc liệt

Lần nhiệm vụ này, Quảng đúng là giúp đỡ Triệu Hoài không ít. Nhưng cùng với đó, là giá·m s·át lấy hắn ta. Dù sao thì, lòng tin giữa người với người nó vốn dĩ mong manh. Để ông Hoàng hoàn toàn tin tưởng hắn ta, đó là chuyện không thể nào.

- Hừ, nói cho cùng là lão già đó không tin ta chứ gì! Ngươi cũng thấy rồi đó, không phải là không muốn hoàn thành nhiệm vụ. Mà là trận chiến kia, ta vốn dĩ không tham gia vào được. Về báo cáo lại với lão già đó đi, muốn thì tự đến đây mà thu phục!- Triệu Hoài liếc nhìn đối phương một cái, rồi mới phàn nàn mà nói.

- Chuyện này, thuộc hạ sẽ bẩm báo lại sau. Nhưng hiện tại, Thủ hộ sứ, có nhiệm vụ mới cho người làm đây!- Quang bước tới gần hắn, niềm nở mà đáp lời.

- Cái gì? Lại là nhiệm vụ? Các ngươi bóc lột người khác cũng vừa vừa phải phải thôi chứ. Để cho người ta còn nghỉ ngơi nữa. Gì mà nhiệm vụ này chưa xong đã có nhiệm vụ khác rồi, bóc lột còn hơn cả tư bản nữa!- Triệu Hoài mặt mày cau có, khó coi mà than vãn.

- Chuyện này thuộc hạ không có quyền quyết định, mong là Thủ hộ sứ hiểu cho!- Quảng chấp hai tay lại, giao ra một thanh usb. Nhiệm vụ cụ thể, nó nằm ở trong đó.

- Ta biết, chỉ là ta mắng không được lão già đó nên mới đem ngươi ra trút giận mà thôi. Ai bảo, lão già đó lớn ta nhỏ, ngươi lại nhỏ hơn ta. Xui thì chịu đi, cá lớn ăn cá bé mà!- Triệu Hoài mặc dù không muốn nhưng không còn cách nào khác, đành đưa tay lấy usb đó nhét vào người.

(Nói thế mà nghe được à? Thủ hộ sứ này, sao không đáng tin cậy một chút nào cả vậy?)- Nhiệm vụ đã thành, thuộc hạ xin cáo lui. Vả lại, Thủ hộ sứ, người nên đi tắm đi. Người hôi lắm đấy, hôi hơn cả cú nữa. Thuộc hạ xém tí là nữa ngất, cũng mai là khả năng chịu đựng của thuộc hạ cao nên mới cố chịu được. Chỗ thân quen mới khuyên thật tình, gặp người khác là người ta chửi thẳng mặt Thủ hộ sứ là đồ dơ dáy bẩn thỉu rồi!- Nói rồi, Quảng liền nhanh chân mà chuồn. Ở lại đây lâu, sợ là có chuyện mất.

- Gì? Bộ hôi lắm sao? Sao ta không ngửi thấy được mùi gì vậy? Không lẽ là nghẹt mũi rồi? C·hết tiệt,... Mà khoan đã, ngươi dám mắng ta sao? Cái tên kia, đứng lại cho ta!- Triệu Hoài nghệch mặt ra một lúc, mới hướng đối phương rời đi mà mắng chửi.

Dưới sự công kích không ngừng của Thuồng Luồng, vết nứt trên lớp phòng vệ càng ngày càng lan rộng. Chỉ cần thêm một đòn nữa, chắc chắn sẽ vỡ. Nó liền tụ khí vào miệng, bắn ra một quả cầu năng lượng đầy mạnh mẽ.

- Kim Nguyên, lớp phòng vệ sắp không xong rồi. Con rắn đầu rồng đó đánh một phát nữa, chúng ta chôn thân ở đây mất!- Kim Hợi hoảng loạn mà nói, thái độ còn là có chút buông xuôi.

- Lẽ nào, chúng ta cố gắng đến như vậy. Tất cả đều là uổng công sao? Không, nếu cho dù có c·hết. Ta cũng phải c·hết một cách xứng đáng. Không thể, cứ thế mà c·hết như thế này được!- Kim Nguyên ngẩng cao đầu, ý chí mười phần mãnh liệt.

Ngay lúc này, Trần Hào và hai Siêu Việt giả kia đúng lúc xuất hiện. Đứng ra, chặn lấy quả cầu năng lượng đó. Mặc dù uy lực một đòn này không hề nhỏ nhưng đối với ba Siêu Việt giả đồng tâm hiệp lực mà nói, nó cũng không tạo thành uy h·iếp gì quá lớn.

- Thuồng Luồng, nó sao lại ở đây? Chuyện gì thế này, yêu ma từ đầu đến mà đông thế kia? Trong khoảng thời gian ta vắng mặt, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?- Trần Hào quét mắt nhìn quanh một lượt, cảnh tượng trước mắt khiến hắn ta không khỏi ngỡ ngàng. Đâu đâu cũng là cảnh tượng chém g·iết, n·gười c·hết như ngả rạ.

- Không có thời gian để tìm hiểu tình hình đâu, chúng ta giải quyết 'nó' trước đã!- Một trong hai Siêu Việt giả còn lại lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh nhìn về Thuồng Luồng.

- Dựa vào ba người các ngươi mà muốn giải quyết ta. Nực cười thật đấy!- Thuồng Luồng giọng điệu khinh miệt, hoàn toàn không xem ba người bọn họ là đối thủ cùng đẳng cấp. Nhưng nó sẽ vì dáng vẻ cao ngạo này mà trả giá.

- Vậy thì phải thử xem mới biết được!- Trần Hào tụ khí vào tay, chuẩn bị cho trận quyết chiến sắp diễn ra.

Lời vừa dứt, Trần Hào liền ra tay. Đầu tiên, là vài đường cơ bản thăm dò đối phương. Sau đó, mới thực sự tung ra sát chiêu. Hai bên thì có hai Siêu Việt giả vây công, không ngừng ra chiêu. Tạo thành thế trận kiềng ba chân, hoàn toàn vây hãm kẻ địch bên trong.

Thuồng Luồng mặc dù mạnh nhưng với trận chiến ban nãy, sớm đã bị Mạc Can đã thương. Giờ, đối thủ của nó là ba Siêu Việt giả cao cấp. Nó khó tránh khỏi cảnh chịu thiệt trước mắt. Bị ba người bọn họ, triệt để đàn áp. Không thể tiếp tục làm càn được nữa.

Nhờ có vậy, những người khác mới có thời gian phản công. Bọn họ cũng không cần phải lo lắng lớp phòng vệ sụp đổ mà sợ hãi trong chiến đấu nữa. Tay cầm chặt v·ũ k·hí, đem yêu ma từng bước đẩy lùi về phía sau.

- Lên! Có Trần Hào Thống soái ở đây, chúng ta không cần phải sợ gì nữa!- Kim Nguyên hét lên, cổ vũ tinh thần của mọi người. Lấy bản thân làm mũi giáo, xông pha g·iết địch. Cho dù có gặp nguy hiểm thì có xá chi.

Trong thoáng chốc, sĩ khí của bọn họ một lần nữa tăng cao. Cùng với đó, là sự trợ giúp của pháo laze. Giao chiến diễn ra, càng là trở nên khóc liệt hơn. Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, một bầu không khí ưu ám bao trùm lấy nơi đây.

Nhưng như thế, bọn họ cũng từ bỏ việc chiến đấu. Bọn họ vốn dĩ không có đường lui, phía sau lại là người thân cần phải bảo vệ. Không liều mạng mà đánh, lấy ai bảo vệ họ. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, quyết không lùi bước.

Chỉ là ở một bên khác, Mạc Can càng đánh với Long Hồn thì càng rơi vào cảnh yếu thế. Bị nó chèn ép đủ đường, phải chật vật mà đối phó. Tốc độ của nó không chỉ nhanh gấp đôi Thuồng Luồng mà thực lực còn là bội phần mạnh mẽ.

Long Hồn là hồn thể, nhưng là hồn thể của Ngũ Trảo Kim Long. Mặc dù đã trở thành Bạch Long, thực lực kém đi rất nhiều nhưng cũng đủ để nó đàn áp Mạc Can. Ngoạm rồi đến cào, mỗi đòn uy lực đều kinh người. Kèm theo đó là uy áp cực mạnh, phong tỏa không gian nơi đây.

Nhưng cho dù có như thế, Mạc Can vẫn quyết liệt mà đối chiến với nó. Ăn miếng trả miếng, liên tục tung chiêu đáp trả. Khí thế quân vương trên người mãnh liệt cũng không kém nhưng so về thực lực tổng quan vẫn là có chút thua thiệt. Còn không làm gì đó, tình hình này còn tiếp tục kéo dài thì quả thật là không ổn.

- Không ngờ chỉ là hồn thể mà ngươi lại mạnh đến vậy. Những năm này, xem ra ngươi sống không tệ!- Mạc Can vừa giao chiến vừa nói, ý đồ muốn phân tán sự chú ý của đối phương.

- Mạnh? Hừ, chuyện này ngươi còn dám nói đến sao? Nếu như không phải các ngươi dùng máu tộc nhân tộc người cá, huyết mạch của ta bị pha loãng sao? Cũng sẽ không trở thành cái bộ dạng này. Đường đường là Ngũ Trảo Kim Long, nay lại không có chút Long uy nào cả. Tên khốn kia, ta phải g·iết ngươi!- Long Hồn lộ rõ căm phẫn, mỗi đòn đánh tới đều trở nên mạnh hơn gấp bội so với trước.

- Ngươi không gây ra tội ác, ngươi có kết cục đó sao? Tự mình hại mình, lại muốn trách ai!- Mạc Can thấy vậy, liền đổ dầu vào lửa. Muốn đem nó chọc tức, biết đâu bản thân còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.