Sau khi bị đối phương chọc tức, Long Hồn mỗi lần ra chiêu đều trở nên quyết liệt hơn, như thể muốn lấy mạng đối phương vậy. Đẩy Mạc Can vào tình thế cam go, nguy hiểm trùng trùng. Chỉ cần một giây bất cẩn liền vì đó mà trả giá thật đắc.
- Dây dưa với nó hồi lâu như vậy, vậy mà lại chưa tiêu hao hết thể lực của nó. Không hổ danh là Long Hồn mà ta nuôi dưỡng mà!- Mặc dù bị nghiền áp, Mạc Can vẫn còn sức mà buông lời cảm thán.
- Long Ngoạm!- Long Hồn mắt thấy lão ta chỉ biết tránh đòn, ngứa mắt liền dùng tuyệt kĩ mà đối phó đối phương.
- Đào Hoa Nhiên Chưởng!- Mạc Can thấy vậy, cũng tung ra tuyệt kĩ của mình mà đáp trả.
Hai bên cùng lúc xuất ra đại chiêu, bầu trời cũng vì đó mà được phen chấn động. Sấm chớp rền vang, càng là dữ dội hơn trước đó. Khí tức giao nhau, tạo thành cơn dư chấn không nhỏ. Đây chính là thực lực chân chính của một Sử Thi giả, dời non lấp bể cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Long Hồn với thân hình to lớn, lao nhanh như chớp đến đối thủ. Há miệng to ra hết cỡ mà đớp lấy đối phương. Nếu như không phải Mạc Can kịp thời né tránh, sợ rằng một đòn đó, đã tiễn lão ta trở về với cát bụi.
Ngay lập tức, Mạc Can liền thuận thế mà phản đòn. Canh chuẩn vừa tầm mà đánh thẳng vào đầu Long Hồn, gây ra thương tích không nhẹ. Hơn hết thảy, một chưởng đó, triệt để khiến cho nó tức giận.
- Gừ, tên khốn c·hết tiệt kia, dám đả thương ta. Ngươi hôm nay, c·hết chắc!- Long Hồn gầm gừ, cau có mà nói.
- Vậy thì tới đây!!- Mạc Can dõng dạc mà đáp, không chịu thua kém.
Ý định của Mạc Can là muốn đem Long Hồn không ngừng tiêu hao. Dù sao nó cũng chỉ là hồn thể, nếu như sức mạnh không được duy trì thì khó mà chiến đấu được lâu. Nhưng lão ta lại quên mất, lần này tinh huyết người cá mà nó hấp thụ. Sớm đã đủ để cho nó, có được một chiến lực dồi dào.
Long Hồn cuộn mình lại, lớp vảy trắng trên người bất chợt lại đổi màu. Một màu hoàng kim bao phủ quanh người, dần dà thay thế lớp vảy trắng ban đầu. Ánh mắt nó cũng theo đó mà thay đổi, uy nghiêm đến đáng sợ. Đường nét trên khuôn mặt, cũng trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.
- Mặc dù huyết mạch của ta đã bị pha loãng nhưng ngươi đừng quên, ta từng là Ngũ Trảo Kim Long oai hùng một phương. Dám thách thức ta, ngươi chịu c·hết đi!- Long Hồn gầm lớn một tiếng, chấn động bốn phương tám hướng. Khiến cho ai nấy nghe thấy, cũng đều bất giác mà rùng mình sợ hãi.
- Hình thái này, lẽ nào là nói...- Một màn trước mắt này, Mạc Can liền có dự cảm không lành.
Long Hồn sau khi trải qua một màn biến hóa đó, sức mạnh liền được gia tăng, chạm mốc Quân Chủ. Không những vậy, kích thước của nó còn to lớn hơn không ít. Mặc dù chỉ là tạm thời nhưng cũng đủ để nó, đả bại được đối phương.
Giờ đây, Mạc Can hoàn toàn không phải là đối thủ của Long Hồn được nữa. Chỉ với một chiêu, nó đã đem lão ta đánh đến trọng thương. Một trảo đánh tới, không khác gì roi sắt đánh vào người. Khiến cho lão ta, miệng đầy máu tươi.
- Khụ khụ, bất cẩn rồi! Không ngờ, lại còn có một màn này!- Mạc Can ôm ngực, mặt kém sắc mà nói.
- Hừ, không phải ngươi mạnh miệng lắm sao? Giờ, sao lại trông yếu đuối thế kia?- Long Hồn lớn tiếng giễu cợt, lấy đó mà làm đắc ý.
Long Hồn làm chủ thế cục, liền đem đối phương chơi đùa trong lòng bàn tay. Nhằm h·ành h·ạ lấy Mạc Can, trả lại mối thù bị giam cầm. Vờn qua vờn lại, đánh cho lão ta không thể trở mình. Thương tích trên người, cứ thế mà ngày một thêm nhiều.
Mạc Can ra sức chống trả nhưng đó cũng chỉ là sự phản kháng yếu ớt. Cách biệt giữa cấp Quân Chủ và Sử Thi giả, chính là khoảng cách giữa trời và đất. Không phải là thứ, người thường có thể thu hẹp. Cho dù đó có là quân vương một nước đi chăng nữa.
- Chơi đủ rồi, ngươi, đi c·hết đi! Long Diệt!- Hành hạ đối phương hồi lâu, Long Hồn cuối cùng cũng thỏa mãn. Liền ngưng khí vào miệng, bắn ra một luồng ánh sáng hủy diệt hướng thẳng đối thủ mà đến.
- Muốn g·iết ta, đừng hòng!- Mạc Can tụ khí vào tay, xuất ra Đào Hoa Nhiên Chưởng mà đối đầu với Long Diệt của đối phương. Dồn lực, căng cả cơ tay mới có thể miễn cưỡng cầm cự.
Nhưng suy cho cùng, thực lực giữa hai bên vẫn là cách biệt quá lớn. Cho dù, Mạc Can có cắn răng cố chống đỡ nhưng trước sức mạnh nghiền ép của đối phương. Cũng chỉ đành, bất lực mà chịu trận. Ngay lúc lão ta sắp chịu không nổi nữa, bỏ mạng dưới tay Long Hồn. Thì bất chợt từ trong đ·ống đ·ổ n·át của nhà lao, một thân ảnh già nua xuất hiện. Thay Mạc Can, chặn đứng một đòn đó.
- Long Hồn! Ngươi định làm gì thế? Không phải, gọi là 'rồng nhỏ' mới đúng!- Một giọng nói khàn đặc vang lên, sinh cơ yếu ớt nhưng lại mang đến cho người ta cái cảm giác cực kì áp bức.
- Là ngươi, Mạc Hành! Hừ, lão già nhà ngươi cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi sao? Ta còn tưởng, ngươi s·ợ c·hết nên không dám ra mặt nữa cơ!- Gặp mặt lại 'người quen cũ' Long Hồn chưa gì hết đã buông lời mỉa mai.
- Phụ thân, người...- Mạc Can giờ đây, sức lực gần như đã cạn kiệt. Nếu như không phải kịp thời được cứu thì e là sớm đã táng thân tại đây.
- Lui xuống trước đi! Con không phải là đối thủ của nó đâu, để lão già này vậy!- Mạc Hành xua tay, bước từng bước chậm mà tiến lại gần Long Hồn.
- Lão già nhà ngươi, dựa vào ta mới kéo dài hơi tàn đến một ngày hôm nay. Muốn đột phá Truyền Kì giả, nay lại không thành. Giờ muốn đánh với ta. Ngươi nghĩ, ngươi có tư cách đó không?- Long Hồn ngạo mạn tận trời, nào đâu có để đối phương vào trong mắt. Lúc trước cũng vậy, bây giờ thì lại càng không.
- Đột phá không được nhưng đối phó ngươi thì được. Nằm lâu đến như vậy, cơ thể già yếu này cũng nên phát huy tác dụng của nó rồi!- Mạc Hành phát động khí tức, bầu trời cũng vì thế mà phát sinh biến hóa. Mây đen xua tan đi mấy phần, ánh nắng le lói mà chiếu sáng.
Yêu người bọn họ, không nói nhiều lời nữa. Chào hỏi nhau bằng lời như thế là đủ rồi. Giờ là lúc, chào nhau bằng nắm đấm. Mạc Hành ấy vậy mà, lại có thể giao chiến ngang hàng với Long Hồn. Ra chiêu, không chút nào gọi là thua kém.
Giữa bầu trời, sóng xung kích không ngừng lan tỏa ra xung quanh. Mỗi một nơi mà nó đi ngang qua, đều để lại hậu quả không nhỏ. Mặt đất nứt ra, mặt biển dậy sóng. Trận chiến này, so với trận chiến trước đó giữa Mạc Can và Long Hồn, càng là kịch liệt gấp bội phần.
- Trăm năm, đúng là biến hóa khôn lường mà. Từ một hồn thể yếu ớt, nay đã mạnh mẽ như này. Thật là làm cho người ta, kinh ngạc kinh ngạc!- Mạc Hành nhìn thấy Long Hồn, nhịn không được mà nhớ lại chuyện xưa. Ngày mà lão ta, khó khăn lắm mới có thể thu giữ hồn phách của nó. Từng bước từng bước, tốn không biết bao nhiêu công sức, Long Hồn mới có một ngày hôm nay. Nhưng suy cho cùng, tất cả đều là vì lợi ích của bản thân lão, vì lợi ích của đảo quốc.
- Đừng nhiều lời nữa, ta ghét nhất chính là loại giả tạo như ngươi. Không phải tại ngươi, ta phải chịu cảnh giam cầm hàng trăm năm sao? Long Nguyên bị rút, cái cảm giác bị dày vò đó. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, cái cảm sống không bằng c·hết là thế nào!- Long Hồn giận dữ mà nói, như bị thứ gì đó kích thích, ác liệt mà t·ấn c·ông tới.