Chiến trường nội thành, cũng đã dần đi đến hồi kết của nó. Xác người lẫn yêu ma, la liệt khắp nơi. Mưa rơi tầm tả nhưng mùi máu tươi tại đây, chỉ có tăng chứ không giảm. Không biết, cơn mưa này đến bao giờ mới có thể tạnh.
Có được sự trợ giúp của cô Nguyệt cùng với Siêu Việt giả của học viện Ngự Quy. Phần nào giảm bớt đi áp lực của bọn họ. Nhưng không thể tránh khỏi việc, yêu ma thừa cơ hội vết nứt xuất hiện trên lớp phòng vệ mà lén xâm nhập vào trong.
- Kim Nguyên, bên kia xuất hiện lỗ hổng. Còn không mau ngăn chặn, yêu ma sẽ t·ấn c·ông vào trong mất!- Kim Hợi thấy tình hình không ổn, liền lớn tiếng mà cảnh báo.
- Ngươi ở đây đi, ta qua đó chặn bọn chúng lại vậy! Người đâu, theo ta!- Ngay lập tức, Kim Nguyên dẫn đầu một nhóm người một đường thẳng tiến. Yêu cản g·iết yêu, ma cản diệt ma.
Đem những yêu ma đang có ý định xông vào kia, đẩy lùi về sau. Nhưng số lượng yêu ma quá nhiều, không tránh khỏi cảnh cá lọt lưới. Có một số yêu ma nhân cơ hội bọn họ không chú ý mà âm thầm xâm nhập.
Một bên khác, Triệu Hoài có được sự dẫn dắt của Thị đã đi đến nơi trú ẩn tạm thời của người dân đảo quốc. Đó là một tầng hầm dưới lòng đất, được xây dựng vô cùng kiên cố. Để phòng tránh những trường hợp bất trắc như hiện tại. Cửa vào thì được ngụy trang một cách cẩn thận, ẩn mình trong một bụi cây.
- Thì ra là các người núp ở đây. Cũng không tồi nhỡ?- Triệu Hoài ăn nói, vẫn là khó nghe như cũ.
- Núp gì chứ? Ngươi có biết nói chuyện hay không thế? Đây rõ ràng là nơi an toàn bọn ta chuẩn bị để lánh nạn. Sao qua cái miệng ngươi, lại khó nghe thế không biết nữa?!- Thị lườm hắn ta một cái, mạnh miệng đáp trả. Nhưng có điều là, còn chưa đi vào được bên trong, là đã có chuyện xảy ra.
- An toàn? Vậy đó là gì thế kia?- Triệu Hoài đưa tay chỉ về phía trước, mắt thấy là một bầy thủy hải sản dữ tợn đang lao nhanh đến đây.
- Yêu ma, sao bọn chúng lại xuất hiện tại đây được?- Thị đưa mắt nhìn tới, liền ngơ người ra đó.
- Cô đi mà hỏi bọn chúng, hỏi ta sao ta biết? Vả lại, không phải cô nói nơi này an toàn lắm sao? Sao chưa gì hết, đã có yêu ma t·ấn c·ông tới rồi? Lừa à?- Triệu Hoài đối với loại tình huống này, không một chút bận tâm. Đứng yên tại đó, bình chân như vại.
- Còn nói gì nữa, ngươi mau giải quyết nó đi. Để bọn chúng tìm thấy nơi trú ẩn, phiền phức lớn đó!- Thị đẩy mạnh hắn ta một cái, muốn hắn ta gánh lấy cái hoạ này.
- Ta tại sao phải giải quyết nó? Chuyện này liên quan chó gì đến ta? Đừng quên, ta là tù nhân đấy. Không làm hại các người, đã là mai lắm rồi. Ở đó mà còn muốn ta giúp, giúp cái bíp ấy!- Triệu Hoài hất mặt, thẳng thừng từ chối.
- Ngươi nói thế mà nghe được à? Tình thế nguy cấp, ngươi giúp một tay không được sao?- Thị liên tục hối thúc hắn, ép hắn phải ra tay cho bằng được. Nhưng đây là ai, là Triệu Hoài. Loại chuyện không lợi mà toàn hại này, hắn chịu ra tay mới là lạ ấy.
- Hừ, vậy tại sao lúc ta bị vu cáo. Không thấy các người đứng ra, thay ta đòi lại một lời công đạo? Tên này tên nấy, đều muốn dồn ta vào chỗ c·hết. Bây giờ thì làm như không có chuyện gì mà nhờ ta giúp đỡ. Mơ đẹp đấy diễm!- Triệu Hoài nghiêng người qua một bên, thờ ơ mà nói. Nhưng mỗi chữ nói ra, lại nặng nề không thôi.
- Ngươi... Hừ, ngươi không tiêu diệt bọn chúng thì để ta. Không cần ngươi phải bận tâm, đồ khốn kiếp!- Nói rồi, Thị liền lao lên. Với kiếm trong tay, mạnh mẽ đối chiến.
- Để ta chống mắt lên mà xem, cô nên làm trò chống gì. Đừng có mà bị bọn chúng bắt nạt đấy nhé, kẻo ta lại cười cho!- Triệu Hoài cho đến nước này, vẫn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Thị mặc dù thực lực không yếu nhưng số lượng của bọn chúng lại hoàn toàn áp đảo cô ta. Ban đầu thì chỉ có vài con, còn có thể đối phó được. Nhưng càng về sau, yêu ma xuất hiện càng nhiều. Cô ta cũng khó lòng mà đối phó.
Bọn chúng bao vây Thị lại, liên hồi t·ấn c·ông. Cô ta bị ép đến mức, phải nghiêm mình cố thủ. Ngược lại với đó, Triệu Hoài một bên nhởn nhơ mà ngồi nhìn. Hắn ung dung cắn hạt dưa, xem cô ta cứ như là trò vui.
- C·hết tiệt, sao ngày càng đông thế? Tên khốn đó, thật là không có ý định ra tay mà!- Thị quay đầu nhìn lại, nghiến răng mà mắng.
- Cô nhìn ta làm gì, lo mà đối phó bọn chúng đi. Nói cho cô biết, cô không cẩn thận là bọn chúng xé xác cô đấy. Loại thiếu nữ như cô, da mềm thịt mỏng, là món khoái khẩu của chúng đấy!- Triệu Hoài không chỉ ngồi nhìn mà còn buông lời châm chọc.
- Tên c·hết bầm nhà ngươi, chuyện này ngươi không xong với ta đâu!- Thị tức đến nổ phổi, thật là muốn chém hắn một kiếm. Nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng cần phải làm, chuyện đó đành để sau vậy.
Thị lấy những lời trêu chọc của hắn làm động lực, sức mạnh trong người liền bùng phát dữ dội. Mỗi kiếm chém ra, uy lực tăng mạnh. Đem yêu ma trước mặt, một kiếm chém làm đôi. Thực lực này, hoàn toàn không thua kém gì tinh anh của Kim Vệ.
Chẳng mấy chốc, yêu ma tại đây đã bị cô ta giải quyết sạch. Nhưng tình hình của cô ta cũng không khá khẩm hơn là bao. Miệng thở hồng hộc, cơ thể kiệt quệ đi không ít. Có điều là, chỉ cần nhìn về phía Triệu Hoài, là cô ta lại tràn đầy sức mạnh trở lại. Không chém hắn một kiếm, chính là có lỗi với bản thân.
- Tên khốn nhà ngươi, chịu c·hết đi!- Thị vung kiếm chém đến, hắn ta thì lại bình thản ngồi đó.
- Còn chưa đâu, quái lớn xuất hiện rồi kìa. Cô từ từ mà đối phó đi!- Lời Triệu Hoài vừa dứt, một yêu ma cấp 5 liền xuất hiện. Nó từ trên trời giáng xuống, mặt đất cũng vì nó mà được phen rung chuyển.
Mắt thấy là một hải yêu to lớn. Thân cao hai mét, lớp da trơn nhẵn. Mang cá lộ ra ngoài, răng không nhọn nhưng miệng thì to. Xấu không xấu, đẹp không đẹp, dáng vẻ tầm thường. Nhưng thực lực, lại được xếp vào hàng trung bình khá của lớp yêu ma lần này.
- Đấy, cô đánh với nó đi, ta có chuyện, đi trước đây!- Biết là có chuyện không lành, Triệu Hoài liền đánh bài chuồn.
- Tên khốn kia, đứng lại cho ta!- Thị còn muốn nếu kéo Triệu Hoài ở lại nhưng hắn ta đã nhanh chân chạy trước. Lại thêm phần, hải yêu trước mắt cản trở. Cô ta cũng chỉ đành, đối phó nó trước tính sổ hắn sau.
Thị mới đó, chớp mắt đã không thấy đâu. Một kiếm đã chém đến ngay trước mặt hải yêu, nó lách người né sang một bên nhưng không tránh khỏi thương tổn. Trên mặt, chảy dài một vệt máu tươi. Tí tách mà nhỏ giọt xuống mặt đất.
- Gru gừ!- Hải yêu gầm một tiếng đầy giận dữ.
- Còn kêu!- Thị tiếp tục tung chiêu, chém ra một kiếm nữa. Nhưng một kiếm này, lại bị nó bắt được. Cùng với đó, nó bộc phát khí tức của bản thân. Tạo thành sóng năng lượng, đẩy lùi cô ta về sau một bước.
- Cái gì? Cấp 5?- Thị lúc này, mới biết thực lực thực sự của kẻ địch. Nhất thời, còn là có chút ngỡ ngàng.
- Ngơ người ra đó làm gì, đánh tiếp đi chứ. Cô mà không g·iết nó, nó g·iết cô đấy!- Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Thị theo đó mà nhìn đến, hoá ra là Triệu Hoài. Hắn cách đó không xa, điềm tĩnh mà quan sát tình hình.