Thị một bên cực lực đối chiến yêu ma, Triệu Hoài một bên thong thả ngồi nhìn. Hắn hoàn toàn không có ý định giúp đỡ, để cô ta tự sinh tự diệt. Dù sao, cũng chẳng có lý do gì để hắn ra tay. Thân phận đối nghịch, nhiều chuyện không tiện để xen vào.
- Ngươi còn chưa chạy?- Mắt thấy hắn ta nhàn nhã ngồi nhìn, Thị ngạc nhiên nhưng không kém phần bực tức.
- Chạy gì chứ, ta chỉ là không muốn đánh với nó nên mới để cô ra tay thôi. Trò hay thế này, không xem thì phí lắm!- Triệu Hoài cười đùa mà đáp, trông rất chi là gợi đòn.
- Ngươi... Khốn kiếp!- Nghe được lời đó, Thị tức giận khôn nguôi. Nhưng ngoài việc lớn tiếng mắng chửi ra, cô ta cũng chẳng thể làm được gì hơn. Yêu ma trước mắt, mới là điều đáng để quan tâm.
Thị muốn rút kiếm về, yêu ma lại giữ chặt không buông. Giằng co mãi, đến lúc nó buông tay thì cô ta té chỏng vó ra đất. Đau một nhưng nhục mười, nhất là cái tên khốn kia đang ở đây. Hắn thấy hết tất cả mọi chuyện thì còn gì là thể diện của bản thân nữa.
- Hì hì, vậy mà cũng làm cho được, hay thiệt chứ!- Điều gì đến cũng đến, Triệu Hoài chứng kiến một màn đó, nhịn không được mà cười to thành tiếng.
- Ngươi cười cái gì?- Thị thẹn quá hóa giận, đăm đăm nhìn hắn đầy oán khí.
- Ta có cười gì đâu, cô đừng có n·hạy c·ảm thế chứ?- Triệu Hoài lấy tay che miệng, ngang nhiên mà cười trước mặt cô ta.
- Tên khốn kia, ngươi không xong với ta đâu!- Thị quát lớn, phẫn nộ đến cực điểm.
- Nói nhiều thế, là ta hay cô không xong, còn chưa biết trước được lâu!- Triệu Hoài chỉ tay về phía hải yêu, cố tình mà khiêu khích cô ta.
- Hai con người các ngươi, nói nhiều quá rồi đó. Xem ta không tồn tại sao?- Lúc này, hải yêu lại đột ngột lên tiếng. Làm cho hai người bọn họ, sửng sờ trong giây lát.
- Yêu ma sinh ra linh trí sao? Cô cẩn thận mà đối phó đi kìa!- Triệu Hoài, không biết là thiện ý nhắc nhở hay là hư tình giả ý nữa đây.
- Không cần ngươi phải nhắc, ta tự mình có thể ứng phó được!- Thị mạnh miệng mà đáp, hoàn toàn không để lời đó vào tai.
- Vậy sao, để ta chống mắt lên mà xem vậy!- Triệu Hoài nửa cười nửa không, một thân thăm sâu khó dò.
Thị đem toàn bộ sự phẫn nộ của bản thân, đều trút lên người hải yêu. Nhưng cho dù có như thế, sát thương gây ra cũng không đáng là bao. Dù sao, thực lực hai bên cách biệt không nhỏ. Muốn thu hẹp khoảng cách, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trên trời, trận chiến giữa Mạc Hành và Long Hồn càng đánh thì càng hăng. Trận chiến này, không đơn giản chỉ là trận chiến giữa yêu người bọn họ, mà còn ảnh hưởng đến sự tồn vong của đảo quốc. Đó cũng là lí do, Mạc Hành không thể thất bại.
- Lão già kia, không ngờ ngươi cũng chạm đến ngưỡng Truyền Kì. Xem ra, ta khinh thường ngươi quá rồi!- Giao chiến hồi lâu, Long Hồn mới ngạo mạn mà nói.
- Đều là nhờ phúc của ngươi cả, cần gì phải khách sáo đến như vậy!- Mạc Hành vừa tránh chiêu vừa điềm đạm mà đáp, như trêu ngươi đối phương vậy. Biết mình không phải đối thủ của Long Hồn, lão ta chỉ đành khiêu khích nó.
Nóng giận sẽ dễ phạm phải sai lầm, chỉ khi như vậy lão ta mới có cơ hội đả bại được kẻ địch. Nhưng cách này, cũng tồn đọng những nguy hiểm nhất định. Chỉ cần nhất thời có sai sót, gậy ông sẽ đập lưng ông.
- Ngươi còn dám nhắc tới, Long Ngoạm!- Long Hồn bị đối phương chọc tức, liền xuất ra tuyệt kĩ mà giao chiêu với lão ta.
Mắt thấy đối phương lao nhanh đến bản thân, Mạc Hành liền dùng hết tốc lực mà tránh né. Tụ khí vào tay, đánh ra một chưởng khí mà ngăn chặn. Nhưng như thế, cũng không sao ngăn cản được một ngoạm của Long Hồn.
Mạc Hành cũng chỉ đành phát động khí tức của bản thân, toàn lực đánh ra Đào Hoa Nhiên Chưởng mà đối chiến. Một chưởng này của lão ta, hoàn toàn khác xa với Mạc Can. Không chỉ mạnh hơn mà còn cực kì chính xác. Nhắm thẳng vào miệng đối thủ, tung chiêu đầy hiểm hóc.
Long Hồn trúng một đòn đó, gầm lên một tiếng đầy đau đớn. Nhưng rất nhanh, nó đã đáp trả lại bằng một đòn trảo. Đem đối phương, đánh lùi về sau. Gây ra v·ết t·hương không nhẹ, hai bên cũng vì thế mà thương tích ngày một thêm nhiều.
Mặc dù là ăn miếng trả miếng nhưng Long Hồn vẫn tức giận mà phát động Long Uy. Đem không gian nơi đây, nghiền áp đến nghẹt thở. Chiến lực của Mạc Hành cũng vì đó, mà bị ảnh hưởng cũng không ít. Nó đây là đang muốn, từng bước từng bước nghiền ép đối phương.
- Long Uy sao? Hiếm thấy thật đấy! Không ngờ lúc còn sống, ta lại có cơ hội nhìn thấy nó một lần nữa. Còn nhớ năm đó, ta vì nó mà run sợ. Giờ xem ra, cũng không đáng sợ là mấy!- Mạc Hành ngoài mặt tỏa ra bình thản nhưng trong lòng lại trào dâng một nổi bất an. Long Uy, nào đâu phải là thứ có thể xem thường.
- Nếu đã như vậy, ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là đau khổ!- Long Hồn trầm giọng, nét mặt mười phần oai nghiêm.
Thực lực giữa hai, vốn dĩ có sự chênh lệch nhất định. Chỉ là trước đó, Mạc Hành miễn cưỡng mới có thể tạm thời đối chiến với Long Hồn. Nhưng giờ đây, nó đã dùng đến Long Uy. Lão ta cho dù có dùng hết sức, cũng chỉ cầm cự được trong thời gian ngắn. Kéo dài, kết cục cũng chỉ có một, c·hết.
Mạc Hành rơi vào thế yếu, liên tục phải chống đỡ thế cường hãn của đối phương. Nhận thấy, chống đỡ mãi như thế cũng không phải là cách hay. Lão ta liền vừa đánh vừa lùi, tìm kiếm thời cơ phản công. Nhưng Long Hồn, nào đâu có cho lão ta có cơ hội đó.
- Muốn chạy, không dễ thế đâu. Mối hận trăm năm, ngươi cho dù có tan xương nát thịt, cơn giận của ta cũng khó mà nguôi ngoai!- Long Hồn ra chiêu áp đảo, càng lúc thì càng trở nên quyết liệt hơn.
- Muốn phục hận, không dễ thế đâu!- Mạc Hành chỉ vừa mới mạnh miệng, đối phương đã lao nhanh mà áp sát.
- Phụ vương, cẩn thận!- Mạc Can hét lớn cảnh báo nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Long Hồn tụ khí vào miệng, bắn ra một đòn Long Diệt. Uy lực cực mạnh, phá núi cũng chỉ như việc trở bàn tay. Trước tình thế nguy cấp này, Mạc Hành muốn tránh cũng tránh không kịp. Chỉ đành, miễn cưỡng gia khí chống đỡ.
Vụ nổ diễn ra ngay giữa không trung, 'ẦM!!!' một tiếng. Thanh âm vang vọng chín tầng mây, khói bụi mịt mù che mất tầm nhìn. Mạc Hành sống c·hết không rõ. Nhưng mà dính phải một đòn đó, cộng với cơ thể vốn dĩ yếu ớt của lão ta thì e là lành ít dữ nhiều.
- Yêu long, ta nhất định phải g·iết ngươi!- Mạc Can phía sau, dồn lực ra chiêu đánh tới nhưng đó không khác gì việc gãi ngứa cho đối phương cả.
- Ngươi cũng muốn c·hết sao? Vậy ta toại nguyện cho ngươi vậy!- Long Hồn quay đầu nhìn lại, ánh mắt ấy lộ rõ sát khí.
- Không phải đã nói với con rồi sao? Lui xuống!- Mạc Hành từ trong khói bụi bước ra, thương tích trên người nhiều vô số kể. Không c·hết, đã là mai mắn lắm rồi. Mặc dù như thế, lão ta cách c·ái c·hết cũng không xa là bao.
- Xem ra, chỉ còn cách đó vậy. Một mình ta, đổi lấy an toàn cho đảo quốc. Rất đáng!- Lời nói vừa dứt, khí xung quanh Mạc Hành bất chợt thay đổi. Cuồng cuộn như bão tố, thực lực của lão ta cũng theo đó mà gia tăng một cách đáng kinh ngạc.
- Dựa vào ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta đồ sát tứ phương, mơ mộng hão huyền!- Nhưng như thế, Long Hồn vẫn không đặt lão ta vào trong mắt.