Long Cơ Chiến Hồn

Chương 487: Tan biến



Chương 487: Tan biến

Sau khi phát động trạng thái mới, sinh cơ của Mạc Hành cũng theo đó mà không ngừng tiêu hao. Biết là thời gian dành cho mình không còn nhiều, lão ta cũng chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh. Bằng không, không nhanh giải quyết được Long Hồn, đảo quốc sẽ lâm nguy.

- Long Hồn, ta phải thừa nhận. Ngươi rất mạnh nhưng mà ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được, ngươi vì sao không thắng được ta!- Mạc Hành lãnh đạm mà nói, cảm giác mang lại có chút thần thần bí bí.

- Ngươi nói quá nhiều, so với một tên sắp c·hết rồi đấy!- Long Hồn tỏ vẻ khinh thường, nhe nanh múa vuốt mà cất tiếng.

- Phụ thân, không lẽ người định...- Mạc Can phần nào hiểu được ý định của Mạc Hành, muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại bị đối phương đưa tay ngăn lại.

- Can, chuyện này con đừng xen vào. Chuyện của con không phải ở đây, mà là sau khi trận chiến này kết thúc. Đó mới là lúc, cần con phải ra tay. Con hiểu ý ta chứ?!!- Mạc Hành quay đầu nhìn lại, ẩn ý mà nói.

- Con trai đã hiểu!- Nghe được lời đó, Mạc Can tâm tình cũng đã trở nên bình tĩnh hơn.

- Các ngươi nói nhiều quá đấy, xem ta không tồn tại sao?- Long Hồn mất kiên nhẫn, bắn ra một loạt đạn khí mà quấy rầy bọn họ. Nhưng lại bị đối phương, dễ dàng tránh được.



- Đã để ngươi đợi lâu rồi, tới đây!- Theo đó, Mạc Hành tụ khí vào tay, chuẩn bị cho một màn phản công phía sau.

Lần này đổi lại, là Mạc Hành chủ động ra tay. Đầu tiên là tung ra một đòn đánh làm hỏa mù, sau đó mới áp sát kẻ địch mà đánh ra chưởng khí đầy mạnh mẽ. Với thực lực hiện giờ của mình, lão ta hoàn toàn có thể đối chiến ngang hàng với Long Hồn.

Trúng chiêu còn chưa kịp hoàn hồn, Long Hồn đã liên tục bị đối phương tới tấp đánh tới. Mạc Hành mỗi lần ra đòn, đều là vừa nhanh vừa hiểm. Kèm theo đó là dư chấn tỏa ra, đủ để chấn kinh cả bầu trời.

Long Hồn cũng không nằm yên chịu trận nữa, nó trở mình mà phản công. Một trảo cào đến, lại bị đối phương nhẹ nhàng tránh được. Thậm chí nó còn bị lão ta phản kích ngược lại, đánh trúng vào phần bụng.

- Tên khốn kia, ngươi múa mây quay cuồng như thế làm gì?- Long Hồn gào lên đầy giận dữ, điên tiết mà không ngừng ra đòn công kích.

- Đào Hoa Hoá Ảnh!- Mạc Hành chính là dựa vào một bộ thân pháp này, mới có thể tạm thời áp chế được nó. Tránh đòn một cách hiệu quả, ra chiêu ảo diệu vô cùng.

Đào Hoa Hoá Ảnh, biến hóa khôn lường. Hư ảnh nhìn trông như thật, người thật thì lại trông như hư ảnh. Chớp mắt, dư ảnh còn đó mà người đã không thấy đâu. Long Hồn cũng vì thế, mãi không đánh trúng được đối phương.

Mạc Hành liên tục ra chiêu, lần này là Đào Hoa Hoả Pháo. Uy lực mạnh mẽ gấp bội phần so ba Siêu Việt giả kia cộng lại. Đánh cho Long Hồn thương tích đầy mình, tróc ra một lớp vảy. Nhưng như thế, nhất thời cũng không thể nào triệt hạ được nó.



- Đáng ghét! Đáng hận!- Long Hồn bị trêu ngươi, tức giận đến không thể nào tức giận hơn được nữa.

- Long Hồn, đã đến lúc. Trận chiến này, nên kết thúc rồi!- Mạc Hành trầm giọng, ánh mắt loé lên một tia sắc lạnh.

Mặc dù cả hai đều là cưỡng chế gia tăng sức mạnh nhưng Long Hồn lại vì nóng giận mà tiêu hao quá nhiều sức lực. Hiện tại, đã không còn là đối thủ của Mạc Hành được nữa. Vả lại, lão ta là liều mạng mà đánh. Nó làm sao mà so được.

Chỉ thấy, Mạc Hành tập kết khí vào hai tay. Ánh sáng đó, đủ để lóa mắt người nhìn. Long Hồn cũng không kém, tụ khí vào miệng hình thành nên một nguồn năng lượng cực kì khủng bố. So với đối phương, có hơn chứ không kém.

Giữa bầu trời, xuất hiện hai tia sáng vô cùng chói mắt. Uy áp nó mang lại, khiến cho con người ta không khỏi kinh ngạc. Như đại dương sâu thẳm, áp bức nặng nề đến khó thở. Không chỉ như vậy, yêu ma không biết vì sao lại có chút kích động nhưng cũng có chút sợ hãi. Điên cuồng mà t·ấn c·ông tới. Trước tình hình này, Kim Vệ và quân lính chiến đấu phải chật vật lắm mới không khiến cho tình hình trở nên xấu đi.

- Đó là gì thế? Có tận ba mặt trời sao? Không phải, đây là tận thế của chúng ta sao?- Kim Hợi ngước mắt nhìn lên bầu trời, cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn ta sửng sờ trong giây lát.



- Đừng quan tâm chuyện đó, chú ý trước mắt đi! Cho dù có tận thế, cũng không đến lượt ngươi quản đâu mà lo!- Tay bắn súng của Kim Vệ, lo lắng thì có lo lắng đấy. Nhưng ngăn chặn yêu ma trước mặt công thành, đối với hắn mới là điều quan trọng hơn cả.

Sau khi tích đủ năng lượng, Mạc Hành là người ra chiêu trước. Một tay là Đào Hoa Nhiên Chưởng, một tay là Đào Hoa Hoả Pháo. Kết hợp hai chiêu thức đó lại, tạo thành một vòng xoáy mà lao nhanh như chớp đến đối thủ.

Long Hồn thấy vậy, liền dồn lực mà ra chiêu đáp trả. Bắn ra một đòn Long Diệt, chứa đựng Long Uy vô cùng mãnh liệt. Uy lực hay tốc độ, đều một chín một mười. Là thắng hay thua, thì phải xem ở một đòn này.

Khoảnh khắc hai nguồn sức mạnh đó v·a c·hạm vào nhau, bầu trời liền phát sinh dị thường. Mây đen b·ị đ·ánh tan, bầu trời thậm chí còn b·ị đ·ánh thủng ra một lỗ lớn. Mặt đất rung chuyển, mặt biển dậy sóng. Trời đất đều vì nó mà được phen kinh hãi.

- Gì thế kia?- Triệu Hoài cách đó không xa, chứng kiến một màn đó. Cùng với dị tượng xảy ra, hắn liền biết rằng chuyện này không hề đơn giản. Cũng đã đến lúc, hắn hành động rồi.

Đến khi dư chấn qua đi, Long Uy biến mất, Long Hồn lại không thấy đâu. Mạc Hành thì oai nghiêm đứng giữa trời không nhưng khí tức thì ngày một càng yếu. Khuôn mặt lộ rõ vẻ kém sắc, hơi thở từng nhịp nặng nề. Một đòn vừa rồi, đã tiêu hao hết sinh mệnh lực. Và đây, cũng chính là cực hạn của lão ta.

- Long Hồn, đã bị ta đẩy lui rồi. E là trăm năm sau, nó cũng không gây ra hoạ gì lớn. Can, mọi chuyện tiếp theo đây đều nhờ con vậy. Ta cũng không thể giúp ích được gì nữa rồi!- Mạc Hành nhẹ nhàng mà cất tiếng nhưng từng câu từng chữ, cảm giác lại nặng nề không thôi.

- Phụ thân, người...- Mạc Can cố kiềm chế cảm xúc, muốn đưa tay đỡ lấy đối phương nhưng đáng tiếc là, tất cả đã quá muộn.

- Trăm năm, ta kéo dài hơi tàn đã trăm năm. Cũng đã đến lúc, ta trở về với cát bụi. Không còn Long Hồn trợ giúp, sau này sẽ có không ít khó khăn nhưng ta tin rằng. Những chuyện này, không làm khó được con. Bởi vì con là con trai của ta!- Mạc Hành quay người lại, đưa mắt nhìn về phía Mạc Can. Từ tốn mà dặn dò từng câu từng chữ nhưng cùng với đó, cơ thể lão ta cũng dần dần hoá thành cát bụi. Ánh mắt lưu luyến không nỡ, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành nhẹ gật đầu mà chấp nhận số phận.

- Đừng đau buồn, đừng quên người dân đảo quốc đang chờ đợi con. Đi đi, gánh trên mình vận mệnh quốc gia thì cũng nên làm tròn chức trách của bản thân. Đừng để người dân, phải vì con mà thất vọng!- Trước khi tan biến hoàn toàn, Mạc Hành đem di ngôn của mình nói ra. Làn gió thổi qua, lão ta cũng theo đó mà hoàn toàn tan biến vào hư vô.

Trước những lời đó, Mạc Can cũng chỉ đành nén lại đau thương. Lập tức di chuyển đến chiến trường nội thành. Kéo dài lâu đến như vậy, trận chiến này cũng nên có hồi kết của nó rồi. Đã đến lúc, lặp lại bình yên cho Đào Hoa Đảo Quốc.