“Nhan huynh, ngươi không động thủ thì lui ra. Để hai chúng ta giải quyết việc này.” Hai gã chiến giáp vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, sau đó tiến đến trước mặt Long Thần. Bọn họ đều là cao thủ Thiên Đan cảnh tiểu thành, nếu đổi lại là trước kia, Long Thần tuyệt đối không đối phó nổi.
“Muốn động thủ?” Long Thần cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không sợ hãi. Thật ra từ lúc nãy khi bọn họ lên tiếng, Long Thần đã biết được một tin tức trọng yếu, đó là Đông Phương Huyền Tiêu chưa có chết, đối với hắn như vậy là đủ rồi.
Long Thần đang chuẩn bị động thủ thì Lý Tuyền Cơ ở phía sau không nhịn được tùy tiện phất tay một cái. Đám người Nhan Hồng Hải nhất thời sắc mặt trắng bệch, há mồm phun máu thành vòi, đồng thời thân thể quay cuồng bay ngược về phía sau.
“Đừng trì hoãn thời gian, muốn hỏi gì thì hỏi mau đi!” Giọng nói nàng vô cùng bình thản, tựa hồ hành động lúc nãy không hề đáng kể.
Long Thần biết thời gian khẩn cấp, chẳng quan tâm Nhan Hồng Hải bị thương nặng bao nhiêu. Hắn đi tới trước mặt ba người kia, mở miệng hỏi: “Nhan đại ca, ngươi biết Dương Linh Thanh muội muội của ta ở đâu không? Ta chỉ hỏi ngươi một lần, nếu không trả lời thì ta không bảo đảm tính mạng của ngươi đâu!”
Nhan Hồng Hải hoàn toàn không hiểu nổi tại sao thiếu nữ này lại cường đại như thế, chỉ vung tay nhẹ một cái đã đánh trọng thương cả ba người bọn họ. Chỉ là đầu óc hắn vẫn còn rất tốt, nhanh chóng xoay chuyển rồi trả lời vấn đề của Long Thần: “Bắc Đường Mặc muốn cưới Dương Linh Thanh, ngày hôm nay sẽ tổ chức hôn lễ. Ngươi đi tới Bắc Đường gia tộc là thấy!”
“Cưới nàng?”
“À, thì ra hắn muốn chết!”
***
Đối với Bắc Đường gia tộc, hôm nay là một ngày vui hiếm có. Dĩ nhiên, đây cũng là thịnh hội của Linh Vũ gia tộc. Bởi vì nhi tử của gia chủ Bắc Đường Minh, Bắc Đường Mặc chính thức kết hôn với Dương Linh Thanh, nghĩa muội của hắn.
Dĩ nhiên, sau khi thành thân thì nàng không còn là nghĩa muội nữa, mà là phu nhân của hắn.
Dương Linh Thanh có Huyền Âm thể, sau khi nhận được phương pháp tu luyện thích hợp sẽ một đường thăng tiến rất nhanh. Hiện tại thực lực nàng đã là Nhân Đan cảnh đại thành, thậm chí sau này sẽ có cơ hội vượt qua Bắc Đường Mặc, trở thành cao thủ trẻ tuổi hàng đầu tại Bắc Đường gia tộc.
Vì thế Bắc Đường Minh liều lĩnh trả giá hết thảy cũng phải trói buộc nàng vào gia tộc. Ba gia tộc khác cũng nhận thức rõ điểm này mới dốc sức hỗ trợ, chỉ có điều trước kia bị Đông Phương Huyền Tiêu quấy rối khiến cho chuyện tốt trì hoãn khá lâu. Bây giờ thì tốt rồi, cái tên Huyền Tiêu kia đã chạy trốn mất dạng, Bắc Đường Minh định ra ngày tốt tổ chức lễ kết hôn. Cả một tháng trước, Bắc Đường gia tộc lao tâm lao lực chuẩn bị cho buổi lễ quan trọng này.
Hôn lễ diễn ra vô cùng long trọng, hai đại gia tộc Bắc Đường - Linh Vũ cho mời toàn bộ nhân vật trọng yếu của hai đại nội tộc, chín đại Thái thượng trưởng lão ngoại tộc, còn có những thế lực khác trong Nguyên Linh thành đều đến trình diện đầy đủ.
Lúc này trang viện Bắc Đường gia tộc giăng đèn kết hoa sáng rực, đám người đông nghịt xuyên qua hoa viên cười nói náo nhiệt. Tạp dịch, đầu bếp và nha hoàn tay chân bận rộn, chạy tới chạy lui phục vụ thực khách. Nguyên bản không gian u tĩnh đột nhiên biến hóa khác hẳn ngày thường làm cho các bậc trưởng bối khó thể thích ứng.
Bên trong chính điện Bắc Đường gia - Huyền Vũ điện đang chuẩn bị cho lễ bái đường, các bàn đã ngồi đầy tân khách giang hồ tứ hải, đa số biết nhau nhưng nhiều năm không thấy, lúc này mọi người hàn huyên rất là vui vẻ.
Bốn bức tường giăng đầy hoa đỏ, hai viên ngọc châu khắc chữ song hỉ treo trên đại môn vô cùng bắt mắt. Đám tân khách nhìn thấy bốn bề trang trí rực rỡ như vậy cũng phải lắc đầu than thở.
Trong Huyền Vũ điện, các vị trưởng lão chín đại ngoại tộc và gia chủ đã tụ tập lại với nhau. Một mặt khác, bốn vị cường giả trong hàng ngũ Phong Vũ Vân Tiêu của Đông Phương gia tộc cũng tới ba người. Về phần hai vị gia chủ Chu Tước và Bạch Hổ thì đang ngồi phía bên trái Đông Phương Huyền Phong.
Giờ lành sắp đến, trưởng bối hai nhà đã yên vị trên cao đường. Bên trái là Bắc Đường Minh mặc hồng y đang mỉm cười, không ngừng chào hỏi tân khách, mọi người trò chuyện vui vẻ trở thành tâm điểm chú ý.
Phía bên Dương Vân Thiên lại cực kỳ khó coi, hắn chỉ là nhân vật của một địa phương nhỏ làm sao đánh đồng với đám người ở nơi này nổi. Lúc này hắn chỉ có thể giả vờ mỉm cười che giấu vẻ lúng túng và sợ hãi.
Đám tân khách liên tục tán dương Bắc Đường Minh, đồng thời cố ý nói to nói nhỏ phỉ báng Dương Vân Thiên.
“Nghe nói Bắc Đường Minh cưới nữ tử có Huyền Âm thể nhưng phụ thân nàng quá kém rồi. Ngay cả sính lễ cũng không đáng mấy đồng.”
“Ta thấy ngươi đang ghen tỵ thì có. Người ta sinh được nữ nhi tốt, sau này nhất định mượn gió thuyền lên, trở thành thân gia với Bắc Đường gia tộc rồi. Vinh dự cỡ này cho dù người nằm mộng cũng muốn trèo!”
“Nói nhảm gì đó! Cho dù nàng không phải Huyền Âm thể nhưng tướng mạo cũng rất tốt. Nếu như thiếu gia Bắc Đường Mặc chọn trúng nữ nhi nhà ta, ta ít nhất cũng không biểu hiện khó coi như tên kia... a a!”
Bọn họ nói chuyện lộ liễu như vậy, Dương Vân Thiên ở bên kia khẳng định nghe thấy loáng thoáng.
“Thân gia, đừng để ý tới đám tiền nhân thiển cận này, Linh Thanh có thể gả cho nhi tử của ta vốn là chuyện vui. Ta bảo đảm có thể giúp cho Dương gia trở thành đại gia tộc quản lý lãnh địa phương viên trăm dặm. Đến lúc đó Dương gia danh tiếng hiển hách, không cần phải lo lắng, so đo mấy chuyện nhỏ nữa.”
Dương Vân Thiên vội vã gật đầu, tạ ơn. Trên thực tế, đây vốn là chuyện tốt rất lớn nhưng mà vẫn lộ ra thần sắc lo lắng. Bởi vì Dương Linh Thanh đã nói cho hắn biết sự tình về Long Thần, ngoài ra hắn cũng biết Dương Linh Thanh không hề tình nguyện.
Thời điểm nhận được tin tức kia, Dương gia từ trên xuống dưới gần như là hỏng mất. Loại tin tức này ập tới khiến cho lão tổ Dương gia chấn động, thân thể mất hồn mất vía mấy ngày, lại càng không cần phải nói đến những người khác. Dương Linh Thanh bị giam hãm tại Bắc Đường gia tộc cơ hồ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, qua một tháng vẫn chưa thể an tĩnh một khắc nào. Đám người Bắc Đường Mặc căn bản không thèm để ý thái độ của nàng nhưng hắn vẫn mơ hồ sợ hãi ánh mắt nàng mỗi khi chạm mặt.
Lần này tổ chức hôn lễ quy mô cực lớn, thế mà Dương gia chỉ xuất hiện Dương Vân Thiên mang tính tượng trưng. Từ đó có thể thấy được trong lòng Dương gia tồn tại bất mãn nhưng mà bọn họ không dám phát biểu ý kiến của mình. Thực lực yếu hơn người ta chính là như vậy, ngay cả nói một câu cũng phải nhìn sắc mặt người khác, oán khí to lớn thế nào cũng phải nuốt ngược vào lòng.
Đúng lúc này, người lo việc nghi lễ hô lớn: “Giờ lành đã đến, bái đường!”
Dưới sự hướng dẫn của hắn, chú rể và tân nương tiến vào từ cửa hông, hôm nay Bắc Đường Mặc đặc biệt nổi bật, một thân hồng y thêu hình kim long thật to trước ngực. Khuôn mặt lúc nào cũng mỉm cười nho nhã, phong thái hiền lành khác hẳn vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Một nam tử như vậy chỉ cần mỉm cười một cái nhất định có thể miêu sát vô số thiếu nữ, nhanh chóng trầm mê trong bể tình.
Dương Linh Thanh đội hồng quan, bên dưới có tấm lụa mỏng che kín gương mặt. Y phục trên người cũng một màu đỏ rực tượng trưng cho đại cát đại hỷ.
Nhưng mà bất kỳ người nào cũng có thể thấy được thân thể nàng đang cực kỳ run rẩy.
“Thanh nhi, ngươi đang khẩn trương sao? Đừng sợ, có ta đây, mỗi nữ nhân đều phải trải qua thời khắc quan trọng này một lần trong đời. Sau đó ngươi mới trở thành nữ nhân chân chính.” Bắc Đường Mặc cười nhạt nói thầm vào tai nàng.
Dương Linh Thanh thoáng chao đảo nhưng vẫn cắn răng không có lên tiếng.