Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1011



CHƯƠNG 1011

Bởi vì cô biết, nếu như mình không chống đỡ, đứa bé trong bụng sẽ không giữ được.

Vì vậy cho dù thế nào, cô cũng không thể ngất đi, càng không thể bị gây mê nữa.

Suy nghĩ một lúc, Tống Vy hung hăng cắn đầu lưỡi, cơn đau to lớn khiến sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi trên trán túa ra, trong miệng toàn mà mùi tanh.

Nhưng cô không quan tâm những điều này, cô chỉ muốn giữ lại đứa bé.

Nhìn thấy kim tiêm sắm chạm vào da thịt mình, Tống Vy hít thở, lật người, lăn từ trên giường phẫu thuật xuống, nằm trên đất, tránh được kim tiêm của y tá.

Y tá sững sờ, rõ ràng không ngờ cô còn sức để vùng vẫy.

Ngay cả bác sĩ cũng rất bái phục Tống Vy.

Dù sao thuốc để gây mê cho Tống Vy là do đích thân anh ta điều chế, theo tình hình thông thường, cô đã sớm mất đi ý thức, đang trong quá trình phẫu thuật.

Nhưng cô vì muốn giữ lại đứa bé, cô lại cứng rắn gắng gượng.

Ý chí mạnh như vậy, ngay cả đàn ông cũng chưa chắc có được, chứ đừng nói đến một người phụ nữ phương đông với dáng người nhỏ nhắn.

Nhưng tiếc là, có khiến người khác bái phục như thế nào, anh ta cũng sẽ không vì thế mà mềm lòng.

“Kéo cô ấy trở lại bàn phẫu thuật đi.” Bác sĩ ra lệnh.

Y tá trả lời một tiếng, đi về phía Tống Vy.

Tống Vy nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, sau khi trong mắt lóe lên một tia tuyệt vọng, cố gắng hét lớn: “Đường Hạo Tuấn, cứu em, Đường Hạo Tuấn cứu em!”

“Che miệng cô ta lại!” Sắc mặt bác sĩ thay đổi, lớn tiếng hét lên.

Y tá che miệng Tống Vy lại.

Tống Vy cắn mạnh cô ta một cái, nhân lúc cô ta đau đớn rút tay lại, tiếp tục hét lớn: “Đường Hạo Tuấn!”

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng hét của Tống Vy, lông mày nhíu chặt.

Chuyện gì vậy, không phải cô đang phẫu thuật sao.

Sao lại đột nhiên hét lên.

Hơn nữa trong tiếng hét còn tràn đầy sự khẩn thiết.

Đường Hạo Tuấn mím môi đứng dậy, không hiểu sao trong lòng lại có cám giác bất an.

Mặc dù bây giờ tiếng hét của Tống Vy đã biến mất, nhưng tiếng hét lúc nãy, vẫn văng vẳng bên tai anh, khiến anh không thể nào an tâm.

Suy nghĩ một lúc, Đường Hạo Tuấn đi về phía phòng phẫu thuật, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Giây phút cánh cửa được đẩy ra, tiếng còi cảnh báo lập tức vang lên.

Bác sĩ và y tá trong phòng phẫu thuật đều sững sờ.

Bởi vì tiếng còi cảnh báo này có nghĩa là cửa phòng phẫu thuật được mở ra mà chưa có sự cho phép của bọn họ.

Cũng có nghĩa là, có người xông vào.

Bác sĩ và y tá đều hoảng sợ nhìn về phía cửa.

Quả nhiên, một người đàn ông phương Đông cao lớn từ bên ngoài đi vào, tiếng bước chân lanh lảnh, giống như đang giẫm lên trái tim của bọn họ, làm bọn họ dần trở nên sợ hãi.

Đường Hạo Tuấn nheo mắt, lướt qua bác sĩ và y tá với vẻ mặt kỳ quái, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Tống Vy đang ở trên bàn phẫu thuật, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.