Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1013



CHƯƠNG 1013

Ánh mắt ông ta lướt qua y tá và bác sĩ đang ngồi trên đất, cau mày, cuối cùng lại nhìn về phía Đường Hạo Tuấn đang bế Tống Vy, trên mặt tràn đầy sự không vui: “Là cậu đang gây rối ở bệnh viện?”

Đường Hạo Tuấn quen ông lão này, là một bác sĩ tim mạch nổi tiếng quốc tế, cũng chính là viện trưởng của bệnh viện này.

“Viện trưởng Brown, ông đến thật đúng lúc, bác sĩ và y tá khoa phụ sạn của bệnh viện các ông đã nhận hối lộ của người khác, lừa gạt đứa bé trong bụng vợ tôi bị dị dạng, có dụng ý xấu ,muốn bỏ đứa bé trong bụng vợ tôi, chuyện này mong ông cho tôi một lời giải thích, nếu không tôi không ngại khiến bệnh viện của ông hóa thành hạt bụi.”

Đường Hạo Tuấn nhìn viện trưởng, giọng nói lạnh lùng, thờ ơ, nói.

Giọng nói của anh không lớn, rõ ràng có chút bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe ra sát khí trong giọng nói đó.

Đặc biệt là tên bác sĩ và y tá ở ngồi trên đất, cơ thể run rẩy, sợ đến mức đầu cúi vô cùng thấp, không dám nói chuyện.

Viện trưởng Brown cũng sững sờ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, nhìn Đường Hạo Tuấn: “Cậu vừa nói, bọn họ nhận tiền hồi lộ, muốn….”

Đường Hạo Tuấn không đợi ông ta nói xong, bế Tống Vy đi qua người ông ta đi ra khỏi phòng phẫu thuật.

Bây giờ Tống Vy đang bị hôn mê, nhất định phải nhanh chóng tiêm thuốc loại bỏ thuốc mê.

Bác sĩ Brown nhìn về phía Đường Hạo Tuấn rời đi, lại nhìn bác sĩ và y tá đang ngồi trên mặt đất, trên khuôn mặt già nua vốn đang nghiêm khắc, càng thêm đáng sợ: “Điều tra, điều tra rõ ràng chuyện này cho tôi.”

Nhận hối lộ trên địa bàn của ông ta, ác ý lừa gạt người bệnh.

Loại u nhọt này, ông ta tuyệt đối không thể tha thứ.

Phía bên kia, Tống Vy đã tiêm xong thuốc loại bỏ thuốc mê, đã được đưa đến phòng bệnh.

Viện trưởng Brown đi đến, cúi người xin lỗi Đường Hạo Tuấn: “Vô cùng xin lỗi anh Đường, tôi không hề biết người của tôi làm chuyện không có y đức như vậy, mong anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho anh với mợ Đường một lời giải thích.”

“Giải thích gì?” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn ông ta.

Rõ ràng có được kết quả cụ thể, sẽ không từ bỏ.

Sau khi viện trưởng giải thích, trong lòng thở dài, trả lời: “Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên với hiệp hội y học quốc tế, để hai tên bác sĩ và y tá vô lương tâm này cút khỏi giới y học, hơn nữa còn tống bọn họ vào tù, anh thấy thế nào?”

“Chỉ cút khỏi giới y học và ngồi tù sao đủ được, đợi bọn họ ra, bọn ra vẫn có thể bí mật hành nghề y.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt.

Vẻ mặt viện trưởng cứng đờ: “Vậy ý của anh là?”

Người đàn ông phương Đông này, thật sự không dễ làm anh hài lòng.

“Tôi muốn tay của bọn họ, ngay cả dụng cụ ăn cũng không thể cầm được, viện trưởng Brown, ông là một bác sĩ, tôi tin ông có thể làm được đúng không.” Đường Hạo Tuấn nhìn viện trưởng, giọng nói nhẹ như bay, nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lùng vô hạn nói.

Viện trưởng hít một hơi khí lạnh: “Anh à, cái này có phải có chút quá nghiêm trọng?”

“Nếu như không phải vợ tội kịp thời phát hiện ra âm mưu của bọn họ, ông cảm thấy bây giờ con của tôi có còn không?” Đường Hạo Tuấn nói.

Viện trưởng nghẹn lời, sau đó cũng không nói ra hình phạt này quá nghiêm trọng.