Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1034



CHƯƠNG 1034

Tống Huyền đột nhiên phát điên mà hét lên, khiến những người xung quanh bị dọa giật mình, đồng loạt đưa mắt nhìn, nghi hoặc đã xảy ra chuyện gì.

Tống Vy cũng bịt tai lại, nhíu chặt mày.

“Tống Vy, cô đã hủy hoại tôi một lần còn chưa đủ, bây giờ còn muốn hủy hoại tôi lần thứ hai sao?” Tống Huyền mặt mày méo mó, ánh mắt cay độc nhìn cô.

Tống Vy thấy tức cười: “Tôi hủy hoại cô sao? Lẽ nào không phải chính cô hủy hoại bản thân sao? Cô sao chép là tôi kêu cô sao chép sao? Cô lấy trộm thiết kế của người khác, cũng là tôi kêu cô làm sao? Tất cả đều không phải nhỉ, cho nên chuyện này có liên quan gì tới tôi chứ mà cứ nói là ta đã hủy hoại cô chứ?”

“Nếu không phải là cô lúc đầu báo cáo, tôi căn bản sẽ không…”

“Đừng!” Tống Vy làm một động tác dừng lại: “Cô đừng đổ tội lên đầu tôi, cho dù tôi lúc đầu không có báo cáo việc cô sao chép, cũng sẽ có người khác báo cáo, tóm lại, kết cục của cô đều như nhau.”

“Cô…” Tống Huyền không có lời để đối đáp.

Tống Vy lại gần cô: “Tuy tôi không biết mấy vòng thi này, cô rốt cuộc là dùng cách gì lấy được thiết kế từ chỗ Linda đại sư, nhưng không sao cả, sau đây cô không thể thi đấu được nữa.”

“A!” Tống Huyền lần nữa hét lên, sau đó nhìn Tống Vy với thần sắc giận dữ, đưa ra tay, hung hăng bóp cổ của Tống Vy.

“Cô biết thân phận của tôi thì sao chứ, cô khiến tôi không thể tham gia thi đấu được nữa thì sao chứ, cô cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn chấp nhận số phận sao? Tôi nói cho cô biết, không thể, trước khi kết cục của tôi đến, tôi sẽ giết cô! Vậy nên cô đi chết đi, đi chết đi!”

Tống Huyền ấn Tống Vy ngã ra đất, hai tay bóp cổ của Tống Vy, trên mặt nở nụ cười vặn vẹo điên dại.

Tống Vy cũng không ngờ Tống Huyền sẽ cùng đường làm càn, trực tiếp ra tay với cô, nhất thời cũng có chút hối hận.

Hối hận không nên ép loại người này quá, nếu không không ai biết loại người này một giây sau sẽ làm ra chuyện gì.

Tống Vy bởi vì cổ bị bóp, gương mặt đỏ bừng lên, hô hấp cũng trở nên khó khăn, hai mắt đỏ ngầu, tuyến lệ trực tiếp trào ra nước mắt.

Cô cất lực giãy giụa, vừa đạp vừa đánh Tống Huyền.

Nhưng Tống Huyền giống như không cảm thấy đau, tiếp tục tăng lực đạo trên tay.

Mà Tống Vy cũng vì vấn đề hô hấp không được, cơ thể dần mất sức, sức giãy giụa cũng bắt đầu bé đi.

May mà người xung quanh cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, vội vàng xông tới kéo Tống Huyền ra, Tống Vy lúc này mới được cứu.

“Khụ khụ!” Tống Vy ôm cổ, vừa ho vừa há to miệng thở hổn hển.

Tống Huyền vẫn trừng mắt với cô: “Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi phải giết cô ta!”

Mấy nhà thiết kế nam kìm chế Tống Huyền không có nghe theo mà buông cô ta ra, ngược lại càng tùm chặt cô ta.

Dù sao Tống Huyền của bây giờ giống như một con dã thú phát điên, nếu bọn họ buông cô ta ra, cô ta chắc chắn vẫn muốn tiếp tục đi giết Tống Vy.

“Tống, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tô tại sao muốn làm như vậy?” Lúc này một nhà thiết kế nữ hỏi.