Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1042



CHƯƠNG 1042

“Em nói như nào?” Đường Hạo Tuấn nhấp ngụm rượu rồi nhìn cô.

Tống Vy đóng vali của anh lại: “Em đương nhiên không thể nói cho ông ta biết Tống Huyền đang ở đâu, chỉ nói Tống Huyền còn sống, bảo Tống Huy Khanh biết cũng không gặp được, nhất định có thể khó chịu.”

Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Em chơi khá ác.”

“Vậy anh thích không?” Tống Vy đi tới, nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn cụp mắt nhìn: “Nếu em bây giờ không mang thai, anh càng thích hơn.”

Nói xong, ánh mắt của anh nhìn xuống, dừng bộ ngực cao vút của cô.

Tống Vy đã hiểu ý của anh, gương mặt nhỏ đỏ ửng lên, vừa tức vừa buồn cười: “Anh thật là…”

“Giúp anh!” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm giống như một miệng giếng cổ.

Môi của Tống Vy mấp máy, vừa muốn từ chối.

Anh lại nói: “Anh ngày mai phải về rồi.”

“Sau đó thì sao?” Tống Vy nhướn mày.

“Sau đó lại có một khoảng thời gian không gặp được em, em nhẫn tâm sao?” Trong giọng điệu của Đường Hạo Tuấn ẩn chứa một chút tủi thân. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tống Vy lập tức mềm lòng, dở khóc dở cười đồng ý giúp anh giải quyết.

Một tiếng sau, Đường Hạo Tuấn lòng đầy thỏa mãn ôm cô vào trong lòng, bàn tay to vuốt ve bụng của cô: “Còn một tháng tám ngày nữa.”

“Cái gì?” Tống Vy nhất thời không phản ứng kịp.

Đường Hạo Tuấn giải thích: “Còn một tháng tám ngày nữa là cục cưng được ba tháng rồi, em có thể làm với anh.”

Tống Vy giờ đã hiểu, từ trong lòng anh ngồi dậy, kinh ngạc nhìn anh: “Anh ngay cả chuyện này cũng biết?”

“Anh đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói thai nhi được ba tháng thì em có thể làm, chúng ta như vậy cũng có lợi cho con.” Đường Hạo Tuấn trả lời, trên mặt rõ ràng có chút đắc ý.

Khóe miệng của Tống Vy giật giật: “Anh thật là nằm ngoài dự liệu của em.”

Vậy mà ngay cả chuyện này cũng đi hỏi.

Xem ra khoảng thời gian này, quả thật anh nhịn hơi vất vả.

“Được rồi, ngủ thôi.” Đường Hạo Tuấn kéo lại Tống Vy vào lòng.

Tống Vy ngoan ngoãn nằm bất động.

Sáng ngày hôm sau, Đường Hạo Tuấn rời khỏi biệt thự, đi tới sân bay.

Khi Tống Vy tỉnh dậy thì anh đã lên máy bay rồi.

“Vy Vy, cậu dậy rồi à?” Đột nhiên, cửa phòng bị người khác gõ.

Tống Vy ngáp một cái, lúc này mới trả lời: “Dậy rồi.”

Cửa phòng mở ra, Hạ Bảo Châu thò đầu vào: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Tống Vy mỉm cười đáp lại: “Có chuyện gì sao?”

“Vừa rồi phía tòa soạn gọi điện tới, nói số ca sĩ còn lại đã đến, bảo cậu qua đó tìm hiểu một số tư liệu về bọn họ.” Hạ Bảo Châu trả lời.