Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1050



CHƯƠNG 1050

Lúc này, Trình Hiệp nhìn qua: “Tổng giám đốc, đồ trong USB, tôi xem đơn giản, là ghi âm cuộc nói chuyện của Đường Mãnh và tài xế gây tai nạn, còn cả đoạn camera tai nạn năm đó, hai thứ như này, cộng thêm tư liệu trong tay anh thì đã có thể định tội Đường Mãnh rồi.”

Đường Hạo Tuấn không lên tiếng, ấn mở ghi âm đã dừng.

Nội dung cuộc ghi âm là tài xế sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bàn giáo cho Đường Mãnh.

Khi tài xế nói đến hai vợ chồng Đường Thần chết tại chỗ, Đường Mãnh ở ghi âm trực tiếp đắc ý cười lớn.

Tiếng cười đó, nghe mà khiến Trình Hiệp nổi hết da gà.

“Tôi vốn cho rằng, cho dù ông ta giết em trai em dâu, xong việc cũng nên sinh ra một chút áy náy, dù sao đó là người thân của ông ta, nhưng không ngờ tôi sai rồi, ông ta chỉ cảm thấy rất vui.” Trình Hiệp thở dài.

Khóe miệng của Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhếch lên: “Không sao, khoảnh khắc ông ta bị xử tử hình, tôi cũng sẽ cảm thấy vui.”

“Nên vậy.” Trình Hiệp gật đầu.

Sau đó, Đường Hạo Tuấn lại ấn mở đoạn video camera đó.

Nội dung camera gần giống đoạn thời gian anh xem trước đó, chỉ có điều nhiều thêm một số chi tiết nhỏ.

Đó chính là xe đỏ đâm người, anh nhìn thấy biển số xe.

Chiếc xe đỏ đó sau khi đâm người, căn bản không có dừng, trực tiếp lái xe rời đi, nhoáng cái thì không thấy bóng dáng.

Không lâu sau, lại một chiếc xe đỏ lái tới, lúc này mới là xe của Lưu Mộng và Tống Vy, trước số xe khác với trước đó.

Chiếc xe đỏ này giống như Tống Vy nói, đè lên chân của ba anh, sau đó dừng lại ở cách đó không xa, sau đó cửa xe mở ra, Lưu Mộng dẫn Tống Vy xuống xe.

Cho nên người đâm người, quả thật không phải là Lưu Mộng.

“Người này…” Đường Hạo Tuấn đột nhiên dừng camera, phóng to hình ảnh camera.

Chỉ thấy một cô bé mặc quần áo màu vàng đứng ở bên đường, đang giơ điện thoại lên chụp ảnh.

Nhưng cô bé đó đội mũ, không nhìn rõ mặt.

Trình Hiệp nhìn cô bé, lại nhìn đường, đột nhiên đã hiểu cái gì đó, sững sờ nói: “Tổng giám đốc, đoạn video mà anh từng xem trước đó, chắc không phải là cô bé này quay chứ, từ vị trí đứng của cô bé này thì thấy, góc độ quay của video đó, hoàn toàn chính là chỗ của cô bé này.

“Là cô ta quay.” Đường Hạo Tuấn gât đầu vì chắc chắn: “Người xem xung quanh không ít, nhưng lại không có một ai cầm điện thoại, điều này đại biểu điều gì?”

Trình Hiệp nghĩ một lát nhưng không nghĩ ra.

Đường Hạo Tuấn nói với ánh mắt u ám: “18 năm trước, còn chưa có điện thoại thông minh, ngay cả khái niệm cũng không có, chỉ có loại to tổ bố và nhỏ nhắn gọn gàng, căn bản không có chức năng quay chụp, mà điện thoại của cô gái này rõ ràng có, có thể thấy thân phận không tầm thường.

“Đúng thế.” Được anh nhắc nhở như vậy, Trình Hiệp đã hiểu: “18 năm trước, điện thoại chỉ chức năng camera, chỉ có hai ba mẫu, giá cả đều trên 60 triệu, người bình thường căn bản không mua nổi, loại mà cô bé này dùng… là Tora.”