Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1062



CHƯƠNG 1062

Đường Hạo Tuấn trực tiếp mở cửa phòng làm việc của Mạnh Ngọc rồi đi vào.

Mạnh Ngọc đang ngồi trên ghế, thấy anh tới, ánh mắt anh ta chợt lóe lên, nhưng không có một chút kinh ngạc, như thể sớm biết anh sẽ tới.

“Hạo Tuấn, cậu đến rồi.” Mạnh Ngọc cười với Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn bước tới hỏi: “Lâm Giai Nhi đâu?”

Mạnh Ngọc rũ mắt xuống: “Ngồi xuống rồi nói.”

“Tôi hỏi cậu, Lâm Giai Nhi đâu?” Đường Hạo Tuấn đá văng bàn làm việc của anh ta sang một bên.

Nhìn chiếc bàn bị xê dịch, Mạnh Ngọc biết bạn mình nổi giận thật rồi, anh ta không vòng vo, mà thành thật trả lời: “Giai Nhi đã đi rồi.”

“Đi rồi?” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn không có chút cảm xúc nhìn anh ta.

Mạnh Ngọc cúi đầu: “Đúng vậy, là tôi thả Giai Nhi ra, sau khi ra khỏi biệt thự, cô ấy đã bỏ đi một mình, bây giờ tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu.”

“Hay cho câu cậu cũng không biết.” Đường Hạo Tuấn tức giận cười: “Mạnh Ngọc, tôi muốn biết tại sao cậu lại làm như vậy?”

“Là Giai Nhi liên lạc với tôi nhờ tôi cứu cô ấy. Nếu tôi không đồng ý, cô ấy có thể sẽ chết. Hạo Tuấn, cậu biết mà, với tính cách cực đoan của Giai Nhi thì cô ấy nhất định sẽ làm thật.” Mạnh Ngọc nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn hừ lạnh một tiếng: “Tôi không phủ nhận việc Lâm Giai Nhi có khả năng sẽ tự sát, nhưng tôi đã dọn hết những thứ nguy hiểm ra khỏi phòng cô ta, cho nên cô ta không có cách nào để tự sát được.”

Mạnh Ngọc nói: “Nói thì nói vậy chứ nếu một người có ý định tự tử thì cô ấy có hàng ngàn cách để chết, khiến cậu khó lòng phòng bị.” Mạnh Ngọc nói.

Đường Hạo Tuấn siết chặt tay: “Cho nên bởi vì cậu cảm thấy Lâm Giai Nhi sẽ tự sát thật nên cậu đã mềm lòng?”

Mạnh Ngọc ừm một tiếng: “Đúng vậy, tôi yêu Giai Nhi, tôi luôn yêu cô ấy, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy phát điên hoặc tự sát được. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi Hạo Tuấn, lần này là tôi thả Giai Nhi đi, cậu tức giận thì hãy nhắm vào tôi đây này.”

“Yên tâm, tôi sẽ làm vậy, nhưng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Lâm Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn híp mắt, nói xong thì xoay người rời đi.

“Hạo Tuấn.” Mạnh Ngọc ngăn anh lại.

Đường Hạo Tuấn dừng bước chân.

Mạnh Ngọc hít sâu một hơi, cầu xin anh: “Hạo Tuấn, Giai Nhi đã đi rồi, cậu có thể tha cho cô ấy một lần được không, có lẽ cô ấy thực sự đã biết lỗi rồi.”

“Ngu xuẩn!” Đường Hạo Tuấn châm chọc: “Cậu tưởng Lâm Giai Nhi thật sự biết sai rồi sao? Không, cô ta không có, nếu có thì cô ta đã biết sai từ lâu rồi chứ không phải bây giờ lại nhờ cậu giúp cô ta chạy trốn.”

“Tôi biết, nhưng…”

“Cậu thực sự yêu cô ta sao?” Đường Hạo Tuấn đột ngột ngắt lời anh ta.

Mạnh Ngọc sững người giây lát: “Cái gì?”

“Tôi hỏi cậu, cậu thực sự yêu Lâm Giai Nhi sao?” Đường Hạo Tuấn hỏi anh ta.

Mạnh Ngọc cau mày: “Tất nhiên.”

“Nhưng theo tôi thấy đó không phải là tình yêu, đó là dung túng.” Đường Hạo Tuấn nói: “Cậu cứ luôn miệng nói mình yêu Lâm Giai Nhi, biết rõ Lâm Giai Nhi mắc bệnh tâm lý nặng nhưng chưa từng nghĩ đến việc tìm bác sĩ cho cô ta. Cậu biết rõ cô ta làm sai nhưng không muốn cô ta chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình, mà muốn giúp cô ta trốn tránh trách nhiệm, đây chính là tình yêu sao?”