Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1068



CHƯƠNG 1068

Dì Vương tức giận mắng chửi: “Con đàn bà rắn rết kia sớm muộn gì cũng phải nhận quả báo.”

Nói xong, bà ta vỗ nhẹ vào lưng Tống Hải Dương: “Đừng sợ, bà Vương đưa cháu đi bôi thuốc.”

Bà ta ôm Hải Dương đi tới khoa ngoại.

Dĩnh Nhi phẫu thuật chắc sẽ rất lâu, vừa vặn trong khoảng thời gian này đưa Hải Dương đi bôi thuốc.

Đến khoa ngoại.

Bác sĩ kiểm tra cho Tống Hải Dương, nhíu mày hỏi: “Sao cậu bé lại bị ngã nghiêm trọng như vậy?”

“Rất nghiêm trọng sao?” Dì Vương căng thẳng hỏi.

Bác sĩ gật đầu nói: “Các mao mạch dưới mông của cậu bé đều bị vỡ, cho nên mới sưng đỏ như vậy. Xem tình hình này thì sắp tới không được ngồi, chỉ có thể nằm mà thôi. Cũng may là ở mông, mông có rất nhiều thịt, bảo vệ xương cốt phía dưới, xương của trẻ em rất giòn, nếu ngã trúng chỗ khác thì chỉ sợ đã bị gãy xương rồi.”

“Mẹ kiếp, Lâm Giai Nhi.” Dì Vương nghe tin Hải Dương bị thương nặng như vậy thì chửi thề một câu.

“Được rồi bạn nhỏ, cháu nằm xuống đi, bác bôi thuốc cho cháu.” Bác sĩ dỗ dành Tống Hải Dương bằng một giọng điệu nhẹ nhàng.

Dì Vương cũng dỗ cậu: “Hải Dương ngoan, nằm xuống để bác sĩ bôi thuốc nào.”

“Vâng ạ.” Tống Hải Dương gật đầu, ngoan ngoãn cởi quần ra, đỏ mặt nằm xuống sô pha.

Bác sĩ lấy ra một miếng bông gòn và thuốc bắt đầu bôi thuốc cho cậu.

Dì Vương không nhìn mà lấy điện thoại đi ra ngoài gọi điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng có người nghe máy.

Trình Hiệp thấy dì Vương gọi tới thì không chút do dự đẩy cửa phòng họp đi tới chỗ Đường Hạo Tuấn đang ngồi: “Tổng giám đốc, dì Vương gọi.”

Anh ta đưa điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.

Dì Vương sẽ không gọi cho tổng giám đốc trừ khi có việc quan trọng.

Cho nên anh ta mới vào đưa điện thoại cho Đường Hạo Tuấn bất kể vẫn còn đang họp.

Đường Hạo Tuấn cầm điện thoại, làm động tác tạm dừng báo cáo, nghe máy: “Có chuyện gì vậy?”

“Cậu chủ, không ổn rồi, Lâm Giai Nhi trốn thoát rồi.” Dì Vương nghe thấy giọng anh liền vội vàng nói.

Đường Hạo Tuấn nhướng cằm: “Tôi biết, nhưng sao dì biết được? Dì gặp cô ta rồi sao?”

Anh không nói với dì Vương chuyện Lâm Giai Nhi đã được thả ra ngoài, nhưng dì Vương lại biết.

Điều này cho thấy dì Vương đã gặp Lâm Giai Nhi.

“Đúng, Lâm Giai Nhi đến biệt thự, còn…” Giọng dì Vương nghẹn ngào.

Đường Hạo Tuấn lập tức ngồi thẳng lưng, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Sao vậy? Nói đi!”

Trong lòng bỗng có dự cảm không lành.

Dì Vương lau nước mắt, hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc rồi mới trả lời: “Cô ta đạp Hải Dương bị thương, nghiêm trọng nhất vẫn là Dĩnh Nhi, cô bé bị cô ta thả từ trên không xuống đất, bây giờ đang ở trong phòng phẫu thuật, sống chết không rõ, cậu chủ, cậu mau tới đây đi.”

Khi Đường Hạo Tuấn nghe thấy những lời này, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng, tim như bị một bàn tay bóp nghẹn, vừa đau vừa khó thở.