Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1072



CHƯƠNG 1072

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn hơi tối.

Cô cũng không mở miệng đã hỏi hai đứa nhỏ thế nào.

Xem ra, cô vẫn không biết chuyện hai đứa bé.

“Không có.” Đường Hạo Tuấn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tống Hải Dương, giọng điệu như thường mở miệng, làm người ta không nghe ra được sơ hở: “Đã muộn như vậy, sao lại đột nhiên gọi đến?”

Tống Vy ôm chăn, ngồi ở đầu giường, trên trán đầy mồ hôi, sắc mặt có chút không tốt: “Em vừa mới gặp ác mộng.”

“Ác mộng?” Đường Hạo Thàn híp mắt.

Tống Vy ừm một tiếng: “Em mơ thấy Hải Dương và Dĩnh Nhi bị bắt cóc, sau đó em tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, trong lòng rất nôn nóng, không biết thế nào, cho nên gọi sang, muốn nghe giọng mọi người.”

Trong mắt Đường Hạo Tuấn có chút kinh ngạc.

Hai đứa nhỏ vừa mới xảy ra chuyện, cô đã nằm mơ, cũng mơ thấy hai đứa nhỏ gặp chuyện không may, mặc dù giấc mơ của cô, không giống với chuyện mà hai đứa nhỏ gặp phải.

Nhưng mà cũng đủ làm người ta sợ hãi.

Chẳng lẽ, đây là mẫu tử liền tâm?

“Yên tâm, hai đứa nhỏ không sao, mơ đều là ngược lại với hiện thực.” Đường Hạo Tuấn an ủi.

Tống Vy giật giật khóe miệng, khẽ cười: “Em cũng biết, nhưng không biết vì sao, giấc mơ này làm trong lòng em rất nôn nao, Hạo Tuấn, em muốn nghe giọng hai đứa nhỏ.”

Không nghe được giọng hai đứa nhỏ, cô nghĩ, cô vẫn không bình tĩnh được.

Đường Hạo Tuấn mím môi: “Hai đứa nhỏ đang ở biệt thự, lát nữa em gọi điện thoại cho dì Vương, để dì Vương cho em gặp hai đứa nhỏ.”

“Ừm, cũng được.” Tống Vy gật đầu.

Sau đó, hai người lại nói một số chuyện khác, rồi cúp máy.

Đường Hạo Tuấn nhìn dì Vương: “Lát nữa Vy Vy muốn gọi cho dì, nhớ giấu cho tốt.”

“Đã biết.” Dì Vương gật đầu.

Đường Hạo Tuấn lại nhìn về phía Tống Hải Dương.

Tống Hải Dương không đợi anh mở miệng, đã nói: “Yên tâm đi ba, con sẽ không để mẹ phát hiện.”

“Xin lỗi, làm mấy đứa tủi thân rồi.” Trong mắt Đường Hạo Tuấn tràn ngập áy náy.

Tống Hải Dương lắc đầu: “Bọn con không tủi thân, vì giấc mộng của mẹ, bọn con không tủi thân.”

Vừa nói, điện thoại dì Vương lại vang lên.

“Mợ chủ gọi đến.” Dì Vương vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn qua tên trên điện thoại, nhận: “Mợ chủ.”

“Dì Vương, Hải Dương và Dĩnh Nhi ở nhà sao?” Tống Vy hỏi.

Hôm nay là chủ nhật, hai đứa nhỏ không đi học.

Dì Vương nhìn Tống Hải Dương: “Có đây.”

Tống Vy nhẹ nhàng thở ra: “Vậy làm phiền dì Vương để bọn nhỏ nghe điện thoại.”

“Có thể thì có thể, nhưng mà chỉ có Hải Dương nghe, Dĩnh Nhi đang ngủ.” Dì Vương nói.