Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1096



CHƯƠNG 1096

“Ba ơi, mẹ ơi.” Bỗng tiếng gọi của Tống Hải Dương vang lên.

Hai người nhìn qua.

Dì Vương ôm cậu bé đi đến.

Tống Vy cười tươi, vẫy tay: “Con tiêm xong rồi à?”

Tống Hải Dương gật đầu trả lời: “Con tiêm xong rồi, Dĩnh Nhi tỉnh chưa ạ?”

Cậu nhìn về phía Dĩnh Nhi đang ở giữa vòng vây của các y bác sĩ.

Tống Dĩnh Nhi rất muốn chào anh trai của mình nhưng lại không nhìn thấy bóng anh đâu khiến cô bé rất không vui.

Cho đến khi các bác sĩ rời đi, nhìn thấy anh trai rồi, cô bé mới nở nụ cười: “Anh ơi.”

Tống Hải Dương bảo dì Vương đặt mình lên giường bệnh, sau đấy cậu trèo đến bên cạnh Tống Dĩnh Nhi: “Xin lỗi Dĩnh Nhi, anh không bảo vệ được em.”

Tống Dĩnh Nhi lắc đầu: “Anh trai siêu lắm, chỉ tại em còn bé quá nên không đánh lại được cô Lâm kia.”

Tống Vy ngấn nước mắt nghe con nói.

Đường Hạo Tuấn ôm choàng vai cô: “Trải qua chuyện lần này, Dĩnh Nhi trường thành hơn không ít.”

“Đúng vậy.” Tống Vy sụt sịt: “Nhưng em không thích Dĩnh Nhi trưởng thành bằng cách này một chút nào cả.”

“Không sao, sẽ không còn lần sau nữa đâu. Hai ngày nữa em về biệt thự, đưa theo hai con đi.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy ngoái đầu nhìn anh: “Đưa con đi?”

“Ừ. Lâm Giai Nhi vẫn đang anh vây ở thành phố Giang, nhưng cô ta lẩn trốn giỏi cho nên mới mãi không tìm thấy, anh nghĩ chắc chắn có người đang giúp đỡ cô ta. Cho nên em đưa hai con ra nước ngoài, không cần phải lo lắng ngày nào đó Lâm Giai Nhi lại ngóc đầu lên động tay động chân với hai con nữa.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng đáp.

Tống Vy nghĩ cũng đúng nên gật đầu đồng ý: “Vậy được, ngày kia em đưa các con đi. Để mai em đến trường mầm non làm thủ tục nghỉ học cho hai đứa rồi đưa chúng ra nước ngoài học.”

“Em chỉ cần đăng ký trường mầm non cho Dĩnh Nhi, không cần đăng ký cho Hải Dương đâu. Lần này Dĩnh Nhi xảy ra chuyện, thằng bé quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn nên anh sẽ sắp xếp lại việc học hành của con. Với trí tuệ của con không cần thiết phí thời gian ở trường mầm non, thằng bé nên dành thời gian ấy để làm chuyện có ý nghĩa hơn.” Đường Hạo Tuấn nói nhỏ.

Tống Vy lườm anh: “Lúc chưa biết hai đứa là con ruột, anh gần như không tham gia vào việc dạy dỗ chúng, trừ khi là hai con tự muốn học thì anh mới tham gia. Bây giờ biết chúng là con ruột rồi, anh lại bắt đầu sắp xếp cuộc đời Hải Dương, không kiêng dè gì rồi đấy hả?”

Đường Hạo Tuấn mỉm cười: “Trước kia anh chỉ là ba dượng thôi nên không tiện tham gia quá nhiều vào việc của hai con. Nhưng bây giờ khác rồi, anh là ba ruột của hai đứa đương nhiên anh phải sắp xếp dạy dỗ cho chúng ổn thỏa.”

“Được rồi, anh có lý, cứ làm theo lời anh nói đi.” Tống Vy phất tay.

Hải Dương vẫn học mầm non chỉ vì đi cùng Dĩnh Nhi mà thôi. Nếu căn cứ theo đúng năng lực thực tế của cậu thì ít nhất có thể vào đại học được rồi.

Nếu bây giờ Hải Dương mong muốn trở nên giỏi giang hơn, vậy thì người làm mẹ như cô đương nhiên sẽ không cản trở. Có lẽ sắp xếp của Đường Hạo Tuấn sẽ thích hợp với Hải Dương nhất.

Buổi trưa ăn cơm uống thuốc xong, hai đứa trẻ ngủ thiếp đi.