Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1101



CHƯƠNG 1101

“Giang Hạ.” Tống Vy kéo tay cô ấy: “Khoảng thời gian này cậu cũng phải cẩn thận, chú ý an toàn, tớ lo Lâm Giai Nhi sẽ đối phó từng người thân bên cạnh tớ.”

Giang Hạ nghe xong câu này, trái tim thắt lại. Nhưng chẳng mấy chốc, cô ấy lại tỏ ra kiên định rồi gật đầu: “Cậu yên tâm, tớ biết rồi, tớ sẽ để ý.”

“Vậy thì tốt, cậu nói tớ nghe tình hình công ty trong khoảng thời gian tớ không ở đây đi.” Tống Vy đi vào vấn đề chính.

“Cũng được.” Giang Hạ gật đầu, sau đó kéo Tống Vy ngồi xuống, bắt đầu nói liên tục không ngớt.

Đợi tới khi cô trở về bệnh viện thì trời đã tối.

Hai đứa trẻ đã dậy, đang nằm trên giường bệnh chơi đồ chơi.

Tống Vy thấy tinh thần của hai con đều tốt nên cũng yên tâm hẳn.

Cứ đà này, chắc hai đứa sẽ hồi phục nhanh thôi.

“Mẹ.” Hai đứa ngọt ngào gọi Tống Vy.

Tống Vy đi tới hôn bọn trẻ: “Ngoan.”

“Anh cũng muốn.” Đột nhiên, giọng nói trầm ấm êm tai của người đàn ông vang lên từ phía sau.

Tống Vy quay đầu, đúng lúc bắt gặp gương mặt điển trai vô ngần của Đường Hạo Tuấn: “Anh về lúc nào thế? Sao không hề nghe tiếng gì vậy?”

“Mẹ, ba vừa tới, con muốn nhắc mẹ biết nhưng ba không cho.” Tống Hải Dương cười hí hửng.

Tống Dĩnh Nhi cũng gật đầu: “Con có thể làm chứng cho anh.”

Tống Vy trợn mắt: “Hai đứa này, ngay cả mẹ mà cũng dám gạt à?”

Cô nói xong, giơ tay ra định cù lét hai đứa.

Đường Hạo Tuấn vội ngăn lại: “Em đừng động vào con, vẫn đang bị thương đấy.”

“Anh yên tâm, em biết mà, em cố tình dọa bọn nó thôi, cũng không động vào thật đâu mà.” Tống Vy thuận thế rút tay về.

Đường Hạo Tuấn chỉ vào mặt mình: “Mau lên, lúc nãy em hôn mỗi đứa một cái, vậy anh muốn hai cái.”

Tống Vy dở khóc dở cười: “Đúng thật là, anh còn ghen với cả con nữa…”

“Em mau lên.” Đường Hạo Tuấn cắt ngang lời cô.

Tống Vy cạn lời đỡ trán, cuối cùng vẫn kiễng chân hôn lên hai má của người đàn ông, mỗi bên một cái.

Lúc này người đàn ông mới hài lòng mỉm cười.

“Đúng rồi. Anh có đồ cho em.” Đột nhiên Đường Hạo Tuấn nhớ ra chuyện gì đó, quay người đi tới bàn trà, đưa một xấp tài liệu trên đó cho cô.

Tống Vy nhận lấy, nghi ngờ mở ra, nhìn thấy tờ xét nghiệm quan hệ huyết thống của Tống Huyền và Lâm Quốc Thần, cô bật cười.

“Quả nhiên, ba ruột của Tống Huyền là Lâm Quốc Thần chứ không phải Tống Huy Khanh.” Trên mặt của Tống Vy đầy vẻ mỉa mai.

Đứa con gái Tống Huy Khanh yêu thương hơn hai mươi năm qua lại không phải con ruột của ông ta.

Nếu ông ta biết chắc sẽ điên lên mất.

“Em định xử lý chuyện này như thế nào? Lúc nào thì nói cho Tống Huy Khanh biết?” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy và hỏi.

Tống Vy lắc đầu: “Em không vội, chí ít phải chờ tới khi Tống Huy Khanh đổ bệnh đã. Bây giờ Tô Thu đã cho ông ta uống thuốc, chắc cũng không còn bao lâu nữa ông ta sẽ tới lúc nguy kịch thôi. Tới khi đó em mới xuất hiện nói cho ông ta biết. Sở dĩ sức khỏe của ông ta ngày một tệ là do Tô Thu làm rồi nói chuyện của bà ta và Lâm Quốc Thần, cùng với chuyện Tống Huyền không phải con gái của ông ta. Anh nói xem Tống Huy Khanh sẽ thế nào đây?”