Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1106



CHƯƠNG 1106

Kiều Phàm nhìn theo bóng lưng của họ, tháo kính xuống, khóe miệng từ từ nhếch lên. Trên mặt làm gì có vẻ áy náy, chỉ có vẻ u ám đáng sợ.

Lúc này, điện thoại của Kiều Phàm reo lên, anh ta lấy ra xem, là một cuộc gọi không có trong danh bạ.

Rõ ràng anh ta biết người ở đầu dây bên kia là ai. Trên mặt anh ta không hề có biểu cảm gì, nghe máy: “Có chuyện gì?”

Giọng của Lâm Giai Nhi khàn khàn hung dữ truyền đến: “Kiều Phàm, anh nghĩ cách đưa tôi ra nước ngoài đi, bây giờ khắp các ngõ ngách trong thành phố Giang đều bị phong toả, tôi không sao ra ngoài được. Giờ bên nhà họ Cố cũng không cử được người tới đón tôi. Tôi đã ở hầm cầu mấy ngày trời rồi, thật sự không chịu nổi nữa. Anh phải đưa tôi ra nước ngoài.”

Cô ta không thể ở lại trong nước được nữa, bị Hạo Tuấn tìm thấy thì cô ta coi như xong đời.

Chỉ có ra nước ngoài, cô ta mới có thể bắt đầu lại.

“Tại sao tôi phải đưa cô ra nước ngoài? Sau khi cô thoát ra ngoài, tôi giúp cô tránh sự truy bắt của Đường Hạo Tuấn đã là tình nghĩa lắm rồi, cô còn nhờ tôi giúp đưa ra nước ngoài à?” Trên mặt Kiều Phàm hiện lên nụ cười giễu cợt.

“Ý của anh là… anh không muốn giúp tôi?” Giọng nói của Lâm Giai Nhi trở nên chói tai.

“Không giúp, cô muốn tìm người giúp thì đi mà tìm Đường Hạo Minh ấy. Không phải cô và anh ta mới là đồng minh à?” Kiều Phàm đeo kính lên, hờ hững nói.

Lâm Giai Nhi không ngờ Kiều Phàm lại không nể mặt đến vậy, tức đến run cả người: “Kiều Phàm, anh không sợ tôi sẽ nói cho Tống Vy rằng Tống Hải Dương bị tai nạn xe là do một tay anh bày ra sao?”

“Còn nữa, để không bị lộ tẩy mà anh còn xóa ký ức của Tống Hải Dương. Đã thế, ngay cả chuyện anh gặp tai nạn xe cũng đều là do anh sắp đặt trước, kể cả việc kho hàng của Tống Vy bị cháy cũng là do anh làm.”

Nghe vậy, Kiều Phàm không những không hoảng loạn, ngược lại còn nở một nụ cười u ám: “Vậy cô cứ nói đi. Cô có tin, trước khi cô kịp nói ra, tôi đã giải quyết cô xong rồi không? Cô nên biết rằng, đối với một bác sĩ thì tạo ra một tiêu bản hình người cũng không phải là chuyện gì quá khó. Cô nghĩ đến lúc đấy ai mà biết được cái tiêu bản đó là cô?”

“Anh…” Lâm Giai Nhi bị doạ cho sợ rồi.

Biến thái, tên đàn ông này là một kẻ biến thái thực sự.

Cô ta thừa nhận mình ác độc, nhưng chưa đến mức như Kiều Phàm, giết người xong còn động chân động tay với thi thể.

Cùng lắm cô ta cũng chỉ giết chết là xong.

Cho nên, so với Kiều Phàm, cô ta vẫn còn kém một chút.

Nghe ra được sự sợ hãi của Lâm Giai Nhi, Kiều Phàm cười mỉa: “Cho nên, tốt nhất là cô đừng có uy hiếp tôi, không thì cô còn chẳng đủ để tôi chơi đùa.”

Lâm Giai Nhi cắn chặt răng: “Rồi, lần này coi như tôi thua. Nhưng Kiều Phàm, anh cứ chờ đó cho tôi.”

Kiều Phàm cúp máy, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Chờ?

Được, anh ta sẽ chờ. Xem xem ai trong hai người bọn họ sẽ rơi vào kết cục thảm hại.

Kiều Phàm bỏ điện thoại vào trong túi áo blouse rồi đi về phía thang máy.

Anh ta đến đây vì được bệnh viện này mời đến để làm phẫu thuật cho một bệnh nhân.

Không thể đến muộn được.