Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1114



CHƯƠNG 1114

“Không, cô nói không sai.” Đường Hạo Tuấn hiếm khi lại cho cô một sắc mặt tốt, sau đó nhấc đôi chân dài, nhanh chóng đuổi theo Tống Vy.

Giang Hạ kinh ngạc trợn mắt: “Không phải chứ, nghe theo thật đấy à?”

Đường Hạo Tuấn không mất bao lâu đã đuổi kịp Tống Vy.

Tống Vy vừa đi tới lối vào cửa VIP, nghe thấy giọng anh vang lên từ phía sau, quay đầu lại, há hốc mồm kinh ngạc: “Hạo Tuấn, sao anh cũng tới đây?”

“Anh đưa ba mẹ con em ra nước ngoài rồi về sau.” Đường Hạo Tuấn nói, sau đấy giành lấy tay đẩy của xe lăn.

Tống Vy bị anh chen sang một bên: “Anh nói thật sao?”

Hai đứa trẻ cũng rất kinh ngạc nhìn anh.

“Ba ơi, ba muốn đưa bọn con qua đó ạ?” Tống Hải Dương hỏi.

Đường Hạo Tuấn xoa xoa đầu cậu: “Đúng thế.”

“Vậy lịch trình chiều nay của anh thì sao bây giờ? Em nhớ Trình Hiệp nói là chiều nay anh phải tới công ty con kiểm tra mà.” Tống Vy hỏi.

Nếu anh đi cùng bọn họ, cô đương nhiên sẽ rất vui.

Thế nhưng cô cũng không muốn anh bỏ bê công việc để tiễn mẹ con cô, cho dù anh là tổng giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn Đường Thị, cổ đông trong tập đoàn cũng sẽ bất mãn với anh.

“Không sao đâu, lùi lịch lại ngày mai là được.” Đường Hạo Tuấn không quá quan tâm, nói.

Tống Vy nhăn mày: “Nhưng như thế không hay lắm đâu.”

“Không sao, anh có thể để phó tổng giám đốc đi thay anh, thỉnh thoảng cho cấp dưới chút quyền lợi thì những người đó sẽ càng trung thành.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy gật đầu: “Cũng phải. Thôi vậy, em không khuyên nổi anh, nhưng mà anh đâu có vé máy bay. Hết giờ bán vé rồi.”

“Không mua, máy bay tư nhân cỡ nhỏ của anh đậu ở sân bay.” Nói rồi, một tay Đường Hạo Tuấn đẩy xe lăn, một tay kéo tay Tống Vy. “Đi thôi.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tống Vy nhìn anh, vừa buồn cười vừa cảm động.

Thôi vậy, anh muốn tiễn thì cứ để anh tiễn.

Hơn nữa hai đứa trẻ cũng rất vui.

Một nhà bốn người vui vẻ lên máy bay tư nhân.

Cùng lúc đó, trong boong tàu của một con thuyền đánh cá ngoài bến tàu, khuôn mặt Lâm Giai Nhi vặn vẹo nhìn những thùng nước lớn lớn nhỏ nhỏ xung quanh, tức run người.

“Tên Đường Hạo Minh khốn nạn, cho mình trốn trong thuyền đánh cá để nhập cư trái phép, ở chung chỗ với một đống hải sản.” Lâm Giai Nhi nhìn chằm chằm đám tôm hùm đang bơi qua bơi lại trong thùng nước, như sắp phát điên tới nơi.

Ở đây vừa thối vừa bẩn, còn chẳng bằng cái hầm cầu, tên khốn nạn Đường Hạo Minh, chắc chắc là anh ta cố tình, rõ ràng vẫn còn những con thuyền khác có thể chở cô ta đi chứ không phải là để cô ta lên thuyền đánh cá, đây rõ ràng là cố tình hành hạ cô ta, làm nhục cô ta!

Cứ đợi đấy đi, nhất định cô ta phải báo thù này!

Lâm Giai Nhi điên tiết sút vào thùng nước bên cạnh, sau đó bịt mũi ngồi thụp xuống tránh cho lát nữa thuyền chạy sẽ đứng không vững.