Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1125



CHƯƠNG 1125

Tống Vy đi tới: “Bây giờ cô đã hiểu rồi chứ? Cô không phải con gái của Tống Huy Khanh mà là con gái của Lâm Quốc Thần. Bây giờ ông ta vẫn còn chưa biết cô không phải con ruột của mình đâu.”

“Cô làm thế nào mà phát hiện được?” Khóe miệng của Tống Huyền run rẩy, hiển nhiên đã chấp nhận sự thật mình không phải con gái của Tống Huy Khanh.

Chuyện này đúng là mỉa mai, lúc trước cô ta còn chán ghét thân phận con gái riêng này.

Không ngờ cho tới hôm nay, cô ta còn không phải con gái riêng của Tống Huy Khanh.

“Lần trước tôi vô tình thấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ của cô, nhóm máu của cô không khớp với Tống Huy Khanh. Mà tôi đã phát hiện chuyện của Tô Thu và Lâm Quốc Thần từ lâu, còn biết Tô Thu sinh cho ông ta một đứa con trai tên Lâm Đông Đông, cho nên tôi nghi ngờ…”

“Cô nói cái gì? Lâm Đông Đông do Tô Thu sinh ra?” Tống Huyền ngồi phắt dậy, vẻ mặt méo mó.

Tống Vy nhướng mày nhìn cô ta: “Thì ra cô không biết à?”

Tống Huyền không nói gì, hai tay siết chặt lại.

Bảo sao cô ta luôn cảm giác Tô Thu đối xử cực kỳ tốt với Lâm Đông Đông.

Thì ra Lâm Đông Đông cũng do bà ta sinh ra, chẳng trách Tô Thu luôn miệng kêu cô ta phải đối xử tốt với người em họ Lâm Đông Đông này.

Còn nói gì mà có lợi ích thì phải nhớ tới người em họ kia.

Nực cười, đúng là nực cười quá mà!

Lúc nhỏ cô ta bị bao người ức hiếp, Tô Thu cũng chẳng màng, một lòng nhớ tới Lâm Quốc Thần và Tống Huy Khanh. Đến khi cô ta lớn lên, được Tống Huy Khanh đón về nhà họ Tống, Tô Thu mới thể hiện tình mẫu tử đạo đức giả kia với cô ta.

Dựa vào gì chứ? Đều do Tô Thu sinh ra, dựa vào gì mà bà ta lại cưng chiều, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa đứa con hoang Lâm Đông Đông, còn đối với con gái thì ngày bé không thèm bận tâm lo lắng, đến giờ còn kêu cô ta phải đối tốt với nó.

Thấy trong mắt Tống Huyền lộ ra ý hận thù, Tống Vy không nhịn được mà kinh hãi cảm thán: “Cô hận em trai mình à?”

“Em trai?” Vẻ mặt của Tống Huyền méo mó: “Nó không phải em trai tôi, nó chỉ là một thằng tạp chủng thôi!”

Tống Vy chau mày.

Tuy cô không thích Lâm Đông Đông, nhưng nói sao thì đây cũng là một đứa trẻ, bị nói như vậy thì cũng hơi khó nghe một chút.

Nhưng Tống Vy cũng không nói nhiều làm gì, ánh mắt thản nhiên nhìn cô ta: “Thật ra cô nên thấy may mắn, may mắn vì Tống Huy Khanh thương cô những hai mươi mấy năm.”

Tống Huyền cụp mắt xuống.

Đúng, Tống Huy Khanh quả thật thương cô ta hơn hai mươi năm qua.

Nhưng nếu biết cô ta không phải con ruột, ông ta còn thương nữa không?

Không, ông ta sẽ không!

Tống Huyền u ám bật cười: “Tống Vy, cô nói tôi biết mấy chuyện này là đang đố kỵ với tôi chứ gì?”

Tống Vy híp mắt: “Tôi đố kỵ với cô?”

“Phải. Cô đố kỵ tôi vốn không phải con ruột mà lại có được sự cưng chiều của Tống Huy Khanh bao năm qua, còn đứa con ruột là cô thì ngược lại chẳng có gì.” Tống Huyền đắc chí nhìn cô.