Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1126



CHƯƠNG 1126

Tống Vy mỉm cười: “Chính xác, lúc trước tôi từng ganh tỵ với cô, nhưng sau này tôi đã không như thế nữa. Sở dĩ tôi nói cho cô nghe những chuyện này là muốn cho cô biết, Tống Huyền cô vất vả tốn sức biết bao lâu, giành nhiều thứ của tôi như vậy, cuối cùng thì chẳng đạt được gì cả.”

“Cô…” Tống Huyền cũng không giữ được vẻ đắc chí trên mặt mình nữa, bắt đàu trở nên dữ tợn.

Tống Vy lạnh nhạt nhìn cô ta: “Được rồi, những gì nên nói tôi cũng đã nói hết. Cô tự giải quyết ổn thoả đi. Tôi vẫn giữ câu nói đó, tuyệt đối đừng có điên lên, Lâm Giai Nhi vẫn đang ở bên ngoài đấy.”

Dứt lời, cô liền quay người đi ra khỏi phòng.

Dĩ nhiên hai vệ sĩ cũng đi sát phía sau.

Sau khi ba người đi rồi, Tống Huyền lại gào rống lên như phát cuồng, vừa gào thét vừa xé tờ kết quả giám định ba con ở trên giường. Cô ta xem tờ giám định này giống Tô Thu vậy, hận không thể xé toạc thành từng mảnh.

Sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần, Tống Vy lái xe đến sân bay.

Trên đường đi, cô gọi điện cho Đường Hạo Tuấn.

Lúc này trong nước đã hơn sáu giờ sáng, Đường Hạo Tuấn vừa tỉnh dậy, nhìn thấy cuộc thoại của cô thì lập tức nghe máy: “Alo!”

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vừa mới thức dậy khiến tai con người ta tê dại.

Tống Vy rụt cổ: “Ông xã, em vừa mới tới thăm Tống Huyền.”

“Ừ, đã nói chuyện với cô ta chưa?” Đường Hạo Tuấn cầm điện thoai, mặc áo ngủ đi vào nhà tắm.

Tống Vy gật đầu: “Em nói rồi, đứa bé trong bụng cô ta chắc là bị người ta ức hiếp mà có, cho nên cô ta lựa chọn không giữ.”

“Được. Anh sắp xếp bác sĩ phẫu thuật cho cô ta.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Đứa bé kia không cần cũng tốt.Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cả đời này của Tống Huyền định sẵn không thể ngoi lên được. Nếu sinh đứa bé kia ra thì cũng phải đưa tới trại trẻ mồ côi. Môi trường ở trại trẻ mồ côi quá phức tạp, không phải đứa trẻ nào ở trại trẻ mồ côi cũng được sống tốt. Hơn nữa Tô Thu và Lâm Quốc Thần đã hạ thuốc Tống Huy Khanh, cũng mặc định là phải tống vào tù.

Cho nên con của Tống Huyền sinh ra, trừ việc đưa tới trại trẻ mồ côi, cũng không có người coi sóc. Vậy chi bằng ngay từ đầu đừng có sinh ra, cho dù đứa trẻ đó là vô tội.

Ai bảo đứa trẻ đó lại xuất hiện trong bụng của Tống Huyền chứ.

“Ừm, vậy anh sắp xếp đi.” Tống Vy cười nói.

Đường Hạo Tuấn đánh răng: “Bây giờ hai con sao rồi?”

“Vẫn ổn. Em không để Dĩnh Nhi nhập viện, đang nghỉ dưỡng tại biệt thự, bác sĩ có mặt hai mươi bốn giờ ở đây. Mông của Hải Dương đã đỡ nhiều rồi, có thể ngồi được khiến thằng bé rất vui.” Tống Vy nói.

Đường Hạo Tuấn có thể tưởng tượng dáng vẻ vui mừng Hải Dương, trong mắt thoáng hiện nét cười: “Vậy thì tốt.”

“Vậy nha ông xã, không nói với anh nữa. Em tới sân bay rồi, em vào đón Tiểu Kim trước, tối nay nói chuyện sau.” Tống Vy nhìn sân bay phía trước rồi nói lời tạm biệt anh.

Đường Hạo Tuấn ‘ừ’ một tiếng đồng ý.

Cuộc gọi kết thúc, Tống Vy đặt điện thoại xuống, tìm chỗ dừng xe. Sau khi đỗ xe xong, cô xách túi đi vào sân bay.