Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1134



CHƯƠNG 1134

Đường Hạo Minh thở dài: “Những gì tôi nói đều là thật. Tống Vy, tôi thật sự rất nhớ em, sao em lại không tin cơ chứ?”

“Nhạt nhẽo!” Tống Vy híp mắt lại quay người định bỏ đi.

Đường Hạo Minh gọi cô lại: “Vy Vy, tôi vừa mới đến mà em đã định đi rồi, làm tôi đau lòng quá đấy. Ngồi xuống trò chuyện với tôi một lát được không?”

Tống Vy tiếp tục bước đi: “Tôi không có gì để nói với anh cả.”

“Ồ?” Khóe miệng Đường Hạo Minh cong lên: “Em nhìn giữa hồ thử xem, bây giờ còn nói không có chuyện gì để nói với tôi nữa không?”

Nghe vậy, đồng tử của Tống Vy co rụt lại, vội vàng nhìn về phía giữa hồ nước.

Không biết từ bao giờ, mấy người mặc đồ đen kia đã đưa thuyền thiên nga đến gần thuyền của Hải Dương và Dĩnh Nhi, vây Hải Dương và Dĩnh Nhi vào giữa một vòng tròn.

Cảnh tượng này khiến đầu óc Tống Vy như nổ tung, giận run người.

Đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn chằm chằm về phía Đường Hạo Minh: “Anh là đồ vô liêm sỉ, dám lấy bọn trẻ ra uy hiếp tôi!”

Đường Hạo Minh chẳng hề tức giận với lời nói của cô chút nào, trầm giọng cười: “Không còn cách nào khác mà. Nếu như tôi không làm vậy thì em sẽ đi mất.”

“Gọi người của anh quay lại, thả con của tôi ra.” Hai tay Tống Vy siết chặt.

Đường Hạo Minh nhún vai: “Cái này e là không được rồi. Nhưng chỉ cần em ngồi xuống nói chuyện tử tế với tôi thôi, nói xong tôi sẽ thả chúng đi.”

“Được.” Tống Vy cắn môi đồng ý.

Người này dám đưa hai đứa nhỏ ra đe dọa cô.

Nếu cô không làm theo, cô không dám tưởng tượng rằng anh ta sẽ làm gì với hai đứa con của cô nữa.

Tên ác quỷ này không có gì là không dám làm cả.

“Nếu đã đồng ý rồi thì đến đây đi.” Đường Hạo Minh vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh.

Tống Vy nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mới bước đến ngồi xuống.

Nhưng cô không muốn ngồi gần anh ta, cố tình cách anh ta cả một khoảng.

Khoảng cách giữa cô và Đường Hạo Minh chắc phải ngồi được ít nhất hai người nữa.

Đường Hạo Minh thấy vậy cũng hiểu được suy nghĩ của cô, híp mắt lại, sau đó khẽ nhếch môi, bắt lấy cổ tay của cô, kéo mạnh cô về phía mình.

“A!” Tống Vy sợ hãi hét lên, một giây sau, cả người cô đã ngồi gọn trong vòng tay của Đường Hạo Minh.

Đường Hạo Minh ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, hít lấy một hơi thật sâu.

Dường như trên người cô có mùi thơm khiến anh ta rất thích thú, thậm chí anh ta còn nhắm hai mắt lại.

Nhưng hành động này của Đường Hạo Minh đã khiến dạ dày Tống Vy cồn cào, ghê tởm đến nỗi muốn nôn cả ra.

Nhất là khi anh ta vùi đầu vào cổ cô, khiến cô cảm thấy như có một con rắn độc đang lại gần. Cô giãy giụa theo bản năng: “Buông tôi ra!”

Chẳng những Đường Hạo Minh không buông Tống Vy ra mà còn ôm Tống Vy chặt hơn nữa, thích thú khi nhìn cô giãy giụa.