Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1140



CHƯƠNG 1140

Càng nói, sức tay của Đường Hạo Minh càng lớn hơn.

Lâm Giai Nhi bị bóp cổ đến mức mặt đỏ bừng, con ngươi lồi ra, không thể thở được.

Cô ta không ngờ tâm trạng của người đàn ông này lại thất thường như vậy, mới nói một câu đã ra tay ngay được.

Lâm Giai Nhi há to miệng ra muốn hít thở, hai tay đánh mạnh vào tay của Đường Hạo Minh, muốn đánh cho Đường Hạo Minh buông tay ra.

Nhưng tay của Đường Hạo Minh giống như một cái kìm sắt, không hề buông lỏng chút nào vì hành động của cô ta.

Chẳng mấy chốc, Lâm Giai Nhi không hít thở được, bắt đầu trợn trắng mắt, từ khóe mắt chảy ra rất nhiều nước mắt.

Đúng vào lúc Lâm Giai Nhi cho rằng mình thật sự sẽ bị Đường Hạo Minh bóp chết ở chỗ này thì Đường Hạo Minh đột nhiên lại buông cô ta ra.

Cơ thể của Lâm Giai Nhi mềm oặt rồi ngã xuống đất, ôm cổ ho sù sụ, vừa ho vừa thở hổn hển.

Mãi cho đến khi phổi đã có không khí, hô hấp cũng dần dần ổn định rồi thì cô ta mới hiểu được mình đã thoát khỏi một kiếp nạn.

Đường Hạo Minh ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ vỗ lên mặt của Lâm Giai Nhi: “Sau này nói chuyện với tôi thì phải cung kính lễ phép vào. Nếu chọc giận tôi, cho dù không tự tay giết cô thì cũng sẽ đưa cô cho Hạo Tuấn, nói cho nó biết cô chính là hung thủ thứ hai sát hại ba mẹ của nó. Cô nói xem cô sẽ rơi vào kết cục như thế nào đây?”

Lâm Giai Nhi run cầm cập: “Đừng mà, đừng giao tôi cho Hạo Tuấn.”

Đường Hạo Minh cười híp mắt: “Cho nên cô phải biết điều một chút, ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi bảo cô làm gì thì cô làm cái đấy, có hiểu không? Chó thì phải có dáng vẻ của chó.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lâm Giai Nhi cụp mắt xuống che đi sự phẫn hận trong mắt, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nghe lời.”

“Vậy thì tốt.” Lúc này Đường Hạo Minh mới hài lòng thả tay ra, đứng lên đi ra ngoài.

Trợ lý của anh ta đang chờ ở bên ngoài, thấy anh ta đi ra thì vội vàng đưa một chiếc khăn ướt sạch sẽ tới.

Đường Hạo Minh nhận lấy, ghét bỏ lau lau cái tay đã chạm vào Lâm Giai Nhi.

Trợ lý đi phía sau anh ta nói: “Ông chủ, chúng ta phải giữ người phụ nữ đó lại thật sao? Cô ta không phải nhân vật đơn giản gì đâu, tí tuổi đầu đã biết hại chết người rồi, giữ lại người như vậy quá nguy hiểm. Lỡ như một ngày nào đó đâm ngược lại chúng ta một dao thì sẽ rất phiền toái…”

“Tôi biết, nhưng cũng bởi vì cô ta độc ác nên có một số việc chỉ có cô ta mới có thể làm. Nhưng mà không cần lo lắng, tôi sẽ khống chế để cô ta không thể đâm nhát dao đó được. Khi nào cô ta hoàn thành nhiệm vụ mà tôi muốn cô ta hoàn thành, tôi sẽ là người đầu tiên giết cô ta, báo thù cho thím hai.” Đường Hạo Minh ném chiếc khăn cho trợ lý rồi trả lời.

Trợ lý nghe anh ta nói như vậy, dĩ nhiên không thể nói gì nữa.

Đường Hạo Minh đút tay vào túi quần, lại hỏi: “Hỏi thăm chính xác xem Đường Hạo Tuấn để cổ phần của Duy Tâm ở đâu chưa?”

“Chưa ạ.” Trợ lý lắc đầu: “Nhưng tổng giám đốc Đường đã công bố với bên ngoài rằng anh chính là chủ tịch của Duy Tâm, còn bảo anh trở về ký giấy chuyển nhượng cổ phần.”

“Hừ, ký giấy chuyển nhượng cổ phần cái gì? Nó làm như vậy là để cho tôi trở về tự chui đầu vào lưới mà thôi.” Đường Hạo Minh khinh thưởng nhếch mép.

Trợ lý chần chờ vài giây: “Ông chủ, vì sao anh lại cố chấp với Duy Tâm như vậy? Duy Tâm cũng không phải là công ty lớn gì, kém xa tập đoàn Đường Thị. Thay vì lấy Duy Tâm, sao anh không lấy luôn tập đoàn Đường Thị?”