Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1153



CHƯƠNG 1153

Nhưng lại bị Tống Huy Khanh nắm cổ tay cản lại: “Con nói gì? Huyền Nhi… Huyền Nhi không phải con gái ruột của ba?”

Tống Vy trừng mắt: “Ông bình tĩnh lại trước đã, để tôi gọi bác sĩ khám cho ông, đợi tình hình ông ổn định rồi hẵng nói tiếp.”

“Không cần, bây giờ con phải nói cho ba biết Huyền Nhi có phải con ruột của ba không!” Tống Huy Khanh dùng hết sức siết chặt tay, trừng đến mức như muốn rách cả mí mắt mà quát ầm lên.

Cổ tay Tống Vy đau đớn vì bị ông ta siết chặt, cô nhíu mày nhưng cũng không rút ra, cứ thế mà lẳng lặng nhìn Tống Huy Khanh: “Không, Tống Huyền không phải con gái của ông, cô ta cũng là con của Lâm Quốc Thần, là chị của Lâm Đông Đông, là chị em cùng ba cùng mẹ.”

Nghe nói thế, lạ thay tâm trạng của Tống Huy Khanh lại không quá kịch liệt lắm.

Ông ta chỉ trừng to mắt, từ từ buông tay Tống Vy, rút tay về, hai mắt mờ mịt nhìn lên trần nhà, cả người như già đi mấy chục tuổi, tinh thần cạn kiệt.

Rất lâu sau, ông ta mới khản giọng hỏi: “Con không lừa ba chứ?”

“Ông cũng sắp chết rồi, tôi còn cần phải gạt ông làm gì?” Tống Vy mỉm cười.

Tống Huy Khanh che đôi mắt già nua: “Con biết chuyện từ khi nào vậy?”

“Tôi đã biết chuyện từ lâu rồi, nhưng gần đây mới xác định thôi. Khoảng thời gian trước khi tôi và Hạo Tuấn kết hôn, tôi bắt gặp Lâm Quốc Thần và Tô Thu ở đài truyền hình, nghe họ nói về Tống Huyền, nói cô ta là con gái của họ. Nhưng khi đó tôi hoàn toàn không tin. Mãi đến cách đây không lâu, tôi nhìn thấy nhóm máu của Tống Huyền, sau đó mới làm xét nghiệm quan hệ huyết thống cho cô ta và Lâm Quốc Thần.”

Dứt lời, Tống Vy cũng không nói thêm gì nữa vì đã không cần thiết nữa rồi.

Đột nhiên Tống Huy Khanh cười ra tiếng, giọng cười đầy mỉa mai và bi ai: “Nực cười! Quá nực cười! Không ngờ cả đời Tống Huy Khanh này cũng có lúc nhìn lầm. Coi đứa con hoang như con ruột, yêu thương suốt hơn hai mươi năm qua.”

Thật ra ngay từ đầu ông ta cũng không thích cô con gái Huyền Nhi này lắm. Dù gì cô ta cũng là con riêng, trước giờ ông ta theo chủ nghĩa đàn ông, dĩ nhiên coi thường con riêng, cho dù đứa con riêng này là con ruột của ông ta.

Nhưng Huyền Nhi lại rất khéo léo, hay nịnh ông ta, không giống Vy Vy và Tiểu Kim. Từ nhỏ Vy Vy đã được Lưu Mộng nuôi dưỡng như một thục nữ, sẽ không bám lấy người ba này giống như Huyền Nhi, cũng sẽ không ngang ngược làm nũng với ba như ông ta. Còn Tiểu Kim từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, động một chút là ốm đau nằm viện, ông ta càng không muốn tiếp xúc.

Cho nên dần dà ông ta càng thiên vị Huyền Nhi. Vì so với Vy Vy và Tiểu Kim luôn một lòng hướng về người mẹ ruột Lưu Mộng, đương nhiên ông ta thích một Huyền Nhi một lòng chỉ hướng về người ba này.

Thật không ngờ, đứa con gái mà ông ta thương yêu suốt hơn hai mươi năm lại không phải con của mình.

Ông ta nuôi con hoang cho người khác suốt ngần ấy năm trời, vì đứa con hoang này mà đuổi thẳng cổ hai đứa con ruột của mình ra ngoài.

Ha ha, còn chuyện gì buồn cười và mỉa mai hơn thế chứ?

“Ba là thằng khờ, ba đúng là ngu xuẩn mà!” Tống Huy Khanh tự đánh vào ngực và chửi rủa bản thân.

Tống Vy lại cười: “Ông đúng là rất ngốc. Ông tưởng rằng mình cắm sừng mẹ tôi hơn hai chục năm qua, nhưng lại không biết người khác cũng cắm sừng ông suốt thời gian đó. Lúc ông đuổi chúng tôi ra khỏi nhà vì Tô Thu và Tống Huyền, nói không chừng bà ta và Lâm Quốc Thần đang ở sau lưng cười nhạo ông tự chặt đứt đường lui của mình đấy. Cho nên không ngu thì là gì đây?”

Tống Huy Khanh không tiếp lời.

Ông ta còn có thể nói được gì đây?