Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1155



CHƯƠNG 1155

“Dạ.” Tống Kim gật đầu.

Tống Vy thở dài: “Chị xin lỗi, Tiểu Kim, có phải em cảm thấy người chị này quá tàn nhẫn hay không? Tống Huy Khanh đã ra nông nỗi này rồi mà chị còn nói mấy chuyện này cho ông ta nghe, khiến ông ta chết nhanh hơn.”

“Không đâu. Cho dù bây giờ ông ta không chết thì cũng không sống được bao lâu. Hơn nữa, chúng ta cũng phải nói mấy chuyện này cho ông ta biết. Em chỉ cảm thấy mẹ khổ quá, sống chung với người đàn ông như vậy hơn hai mươi mấy năm trời.” Tống Kim lắc đầu rồi nói.

Anh ta khóc không phải vì Tống Huy Khanh, mà là vì mẹ của mình.

Tống Vy mỉm cười: “Đúng vậy. Mẹ quá khổ, thậm chí chị cũng không biết tại sao mẹ lại phải lòng Tống Huy Khanh nữa. Chưa nói tới chuyện ông ta gia trưởng, rõ ràng nhờ có mẹ quản lý nên Tống Thị mới có chỗ đứng ở thành phố Giang. Bản thân ông ta không có bản lĩnh đó, ngược lại còn trách mẹ quá mạnh mẽ.”

“Đúng vậy. Ông ta còn ngoại tình. Nhưng cũng may cuối cùng ông ta cũng chỉ là kẻ đổ vỏ.” Tống Kim gật đầu, hằn học nói.

Tống Vy xoa đầu anh ta: “Con người của Tống Huy Khanh là như vậy, chỉ có thể cùng chung hoạn nạn chứ không thể cùng chung giàu sang. Bây giờ ông ta như thế này đều là báo ứng thôi.”

“Anh rể?” Đột nhiên, Tống Kim ngẩng đầu lên nhìn Đường Hạo Tuấn.

Anh ngước mắt lên: “Có chuyện gì thế?”

“Anh có giống Tống Huy Khanh, ngoại tình và phản bội chị của em, sau đó tống cổ chị em và hai đứa cháu ra ngoài không?” Tống Kim nghiêm túc hỏi. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tống Vy không ngờ anh ta lại hỏi vấn đề này. Cô cảm thấy anh ta hơi bất lịch sự, nhưng đồng thời sâu trong thâm tâm cô cũng phải thừa nhận, mình muốn biết đáp án của Đường Hạo Tuấn.

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Tống Kim, rồi nhìn sang Tống Vy: “Không đâu. Anh sẽ không ngoại tình, càng không đuổi chị của em và các con anh ra ngoài.”

Tống Kim nghe câu này, gật đầu: “Vậy thì tốt. Hy vọng anh rể có thể nói được làm được. Nếu anh không làm được, cho dù em có liều cái mạng này cũng sẽ không bỏ qua cho anh rể đâu đấy.”

Đường Hạo Tuấn nhướng mày, sau đó ánh mắt thâm sâu quan sát anh ta.

Cứ như muốn nói ‘cơ thể bé nhỏ như cậu’ có thể làm được gì?

Tống Kim ngầm hiểu, gương mặt trắng nõn đỏ ửng, hừ một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác.

Tống Vy thấy vậy, không nhịn được mà bật cười.

“Em tin anh không?” Đường Hạo Tuấn lại nhìn sang Tống Vy lần nữa.

Cô gật đầu: “Em tin, nếu đã nói tới chuyện này, Hạo Tuấn, em muốn hỏi chi tiết hơn. Nếu có một ngày anh thật sự ngoại tình, anh…”

“Em có thể thẳng tay giết anh.” Đường Hạo Tuấn kéo tay cô đặt lên chỗ trái tim mình.

Tống Vy cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của anh, khẽ lắc đầu: “Nếu anh thật sự ngoại tình, em sẽ không giết anh, em chỉ rời xa anh, mãi mãi không gặp lại anh nữa.”

“Anh sẽ không để em có ý nghĩ rời xa anh đâu.” Đường Hạo Tuấn ôm cô.

Anh yêu cô như vậy, hận không thể hoà cô trực tiếp vào xương máu của mình, sao lại làm ra chuyện kinh tởm như ngoại tình này chứ.

Anh có cô, cả đời này đã đủ rồi.

Tống Vy thấy sự kiên định trong mắt người đàn ông, bỗng dưng mỉm cười: “Anh nhớ lời mình nói đấy.”

“Anh biết rồi.” Đường Hạo Tuấn ôm chặt lấy cô.

Tống Vy cũng giơ tay lên, ôm lấy eo người đàn ông.