Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1166



CHƯƠNG 1166

“Ừm.” Tống Vy cong khóe môi, cười gượng, nhận lấy ly nước, uống một ngụm nhỏ rồi lại đặt xuống: “Đúng rồi. Vừa nãy ở bên trong, em nghe thấy anh và Trình Hiệp nói tới hung thủ thứ hai, có phải có manh mối gì không?”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Tra được có liên quan với nhà họ Lâm.”

“Nhà họ Lâm của Lâm Giai Nhi?” Tống Vy cũng nhớ tới nhà này đầu tiên.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng vậy.”

Tống Vy hít sâu một hơi: “Trời ơi, không ngờ lại là nhà họ Lâm.”

“Cũng chưa chắc là nhà họ Lâm, trước mắt chỉ suy đoán có liên quan tới nhà họ Lâm thôi. Cụ thể thì anh còn phải đi gặp bạn của chủ tịch Lâm năm xưa, hỏi một chút mới xác định được tình hình. Nhưng có thể chắc chắn cái chết của ba mẹ anh có liên quan tới Lâm Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.

Anh tuyệt đối không tin Lâm Giai Nhi chỉ trùng hợp xuất hiện ở ven đường, thấy ba mẹ anh xảy ra tai nạn, sau đó quay video lại.

Từ video được quay với kỹ thuật đặc biệt trong email, anh có thể xác định Lâm Giai Nhi đang giúp Đường Mãnh.

Nếu không sao Lâm Giai Nhi phải cố tình không chụp biển số xe, ngược lại còn dựng chuyện đổ oan cho mẹ con Tống Vy.

Mục đích rất rõ ràng, vừa giúp Đường Mãnh vừa vu oan giá họa cho người khác.

“Anh nói có liên quan tới Lâm Giai Nhi?” Đồng tử Tống Vy co rụt lại, đột nhiên đứng dậy.

Đường Hạo Tuấn thấy cô phản ứng mạnh như vậy, nheo mắt lại: “Có phải em biết gì không?”

Tống Vy nhìn anh, há hốc miệng: “Em… em cũng không chắc chắn. Là lần trước Dĩnh Nhi xảy ra chuyện, em về nước rồi biết được. Hôm em tới trại giam thăm Trần Nhã Nhã, bà Trần nói cho em một vài chuyện quá khứ của Lâm Giai Nhi.”

“Chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn nắm lấy tay cô, vội vàng hỏi.

Tống Vy hít sâu, ổn định lại nội tâm đang kích động của mình, sau đó mới chậm rãi nói: “Bà Trần nói với em, bà ấy biết được từ một quý bà, mười tám năm trước Lâm Giai Nhi đã hại chết người, lúc đó bà Lâm còn răn dạy Lâm Giai Nhi, nói họ đối xử tốt với con như vậy, sao con có thể hại chết họ, nhưng cụ thể là hại chết ai thì bà Trần nói quý bà kia không biết, em cũng không nghĩ nhiều, giờ em mới cả gan suy đoán, phải chăng chính là ba mẹ?”

Dù sao thì chuyện cũng xảy ra mười tám năm trước.

Hơn nữa khi ba mẹ Đường Hạo Tuấn còn sống đã nhận Lâm Giai Nhi làm con gái nuôi, đối xử với Lâm Giai Nhi rất tốt, điều này khớp với câu “họ đối xử tốt với con như vậy” của bà Lâm.

Quan trọng nhất là, bà Lâm nói “họ”, chứng tỏ Lâm Giai Nhi không chỉ hại chết một người, ít nhất là hai, điều này phù hợp với tình hình của ba mẹ Đường Hạo Tuấn.

Thế nên nhìn từ mấy điểm này, người Lâm Giai Nhi hại chết, thật sự có thể là ba mẹ Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn đột nhiên im lặng, không nói gì, yên lặng khiến người ta sợ hãi.

Tống Vy hơi lo lắng cho anh: “Hạo Tuấn…”

“Anh không sao.” Đường Hạo Tuấn đè nén sát ý dâng lên trong lòng, nhắm mắt, khàn giọng hỏi: “Bà Trần có nói cho em biết là bà ấy nghe được từ ai không.”

“Không.” Tống Vy lắc đầu: “Có điều, nếu anh muốn biết, em gọi hỏi bà Trần cũng được.”

“Được, vậy nhờ em.” Đường Hạo Tuấn đè nén nói.