Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1169



CHƯƠNG 1169

Nhà họ Lý cũng được Đường Hạo Tuấn hẹn gặp trước nên vừa nghe tiếng xe đã ra đón.

Bà Lý là một người phụ nữ đẹp ngoài năm mươi tuổi, nhìn thấy Tống Vy thì hai mắt sáng rực: “Đây chắc là mợ Đường phải không? Nghe danh đã lâu nhưng chưa gặp bao giờ. Hôm nay được gặp, mợ Đường thật sự quá đẹp!”

Tống Vy được khen đến nỗi mặt đỏ bừng, hơi xấu hổ: “Bà Lý quá khen.”

“Tôi nói không ngoa đâu, tôi nói thật đấy chứ, mợ Đường đúng là rất đẹp, tổng giám đốc Đường thật có phúc.” Bà Lý trêu Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Cảm ơn bà Lý.”

“Cảm ơn cái gì? Mời hai người vào.” Bà Lý cười vui vẻ mời cả hai vào nhà.

Sau khi vào trong, bà ấy rót trà rồi mới lên tiếng: “Trước đó trợ lý của tổng giám đốc Đường nói rõ là cậu muốn gặp tôi, muốn hỏi tôi ít chuyện, cụ thể là chuyện gì vậy?”

“Liên quan đến Lâm Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn nhìn bà ấy.

Sắc mặt bà Lý thay đổi trong nháy mắt, cả cơ thể cứng đờ: “Lâm… Lâm Giai Nhi?”

“Vâng.” Nhìn phản ứng kì lạ của bà Lý, Đường Hạo Tuấn khẽ mím môi.

Xem ra bà Lý này biết điều gì đó, nếu không thì cần gì phản ứng lớn như vậy khi nghe ba chữ Lâm Giai Nhi chứ.

“Tổng giám đốc Đường à, cậu muốn hỏi chuyện gì liên quan đến Lâm Giai Nhi?” Bà Lý nâng tách trà lên nhấp một ngụm, đè nén nội tâm rối bời, gượng cười.

Đường Hạo Tuấn nhìn sang Tống Vy.

Tống Vy vuốt tóc: “Là thế này, bà Lý từng quen bà Trần đúng không?”

“Bà Trần? Cô Đường nói nhà họ Trần bị phá sản đó sao?” Bà Lý nhìn cô.

Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy.”

Bà Lý nở nụ cười: “Ngày trước có quen nhưng sau khi nhà họ Trần phá sản rồi dọn đi thì chẳng còn liên lạc với nhau nữa. Nhưng chuyện này liên quan gì đến chuyện Lâm Giai Nhi?”

“Đương nhiên có liên quan. Ngày trước tôi từng gặp bà Trần, bà ấy nói với tôi rằng nghe bà kể chút chuyện của Lâm Giai Nhi. Ví như chuyện mười tám năm trước Lâm Giai Nhi hại chết người, nên chúng tôi đặc biệt tới đây để tìm hiểu chút chuyện từ bà.” Tống Vy nói.

Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm bà Lý: “Bà Trần nói bà cũng chỉ tình cờ nghe thấy thôi, thế nên tôi hy vọng bà có thể kể toàn bộ sự việc với tôi.”

Bà Lý im lặng, cúi đầu, chẳng biết nghĩ gì.

Tống Vy thấy thế bèn nhéo lòng bàn tay: “Bà Lý, xin bà hãy nói cho chúng tôi biết, nó rất quan trọng.”

Bà Lý ngẩng đầu, nhìn cô rồi lại nhìn sang Đường Hạo Tuấn, cuối cùng như đã nghĩ thông suốt mà thở dài: “Hai người muốn biết Lâm Giai Nhi có liên quan đến cái chết của ba mẹ mình không đúng không?”

Nghe thế, Đường Hạo Tuấn và Tống Vy liếc nhìn nhau, còn gì khó hiểu nữa đâu.

Bà Lý trước mặt đây biết đôi chút bí mật.

“Quả nhiên bà biết Lâm Giai Nhi có liên quan đến cái chết của ba mẹ tôi.” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn đầy lạnh lùng, nhìn chằm chằm bà Lý.

Bà ấy cúi đầu: “Phải, tôi biết.”

“Bà còn cố tình che giấu, chỉ nói với hai người kia là Lâm Giai Nhi hại chết người mà chẳng nói cô ta hại chết ai.” Tống Vy nói.