Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1170



CHƯƠNG 1170

Bà Lý che mặt nức nở: “Thành thật xin lỗi! Bởi vì lúc ấy tôi không thể nói, cũng không dám nói. Đêm đó tôi tham gia một buổi tiệc, uống nhiều rượu nên hơi chóng mặt, đành đến vườn hoa hóng gió cho tỉnh táo. Sau đó thì nghe được cuộc đối thoại của bà Lâm và Lâm Giai Nhi.”

“Xin bà Lý hãy nói rõ!” Tống Vy nắm chặt bàn tay Đường Hạo Tuấn, giọng điệu cầu cạnh.

Bà ấy gật đầu: “Tôi sẽ nói. Dẫu sao hai người cũng đã đến tìm, tôi biết có giấu cũng chẳng thể được nữa. Tôi sẽ kể hết mọi thứ tôi biết cho hai người. Đêm hôm đó tôi nghe bà Lâm chất vấn rằng tại sao Lâm Giai Nhi lại hại chết cậu mợ hai Đường. Lâm Giai Nhi nói vì mợ hai Đường phát hiện ra bộ mặt thật của mình, đồng thời muốn xóa bỏ quan hệ mẹ con nuôi nên Lâm Giai Nhi mới quyết định ra tay.”

“Hóa ra là thế.” Tống Vy cắn môi.

Cũng bởi vì mẹ phát hiện ra bộ mặt thật của Lâm Giai Nhi mà cô ta xuống tay, một con quỷ như vậy lại có thể sống đến tận giờ.

Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm đấm, cả người phát ra sát ý nồng đậm.

Anh không ngờ rằng chỉ vì lý do như thế mà Lâm Giai Nhi muốn giết ba mẹ mình.

Ba mẹ anh đối xử không tốt với cô ta sao?

Nếu anh có thể phát hiện sớm hơn một chút thì anh sẽ không nể thân phận con nuôi của Lâm Giai Nhi mà chăm sóc cô ta suốt mười năm như thế.

Đáng lẽ vào lúc cô ta gặp tai nạn xe, phải cắt đứt con đường cứu chữa mới đúng.

Là anh, chính anh cứu mạng kẻ thù giết ba mẹ.

Anh có lỗi với họ!

Nhận thấy cảm xúc của Đường Hạo Tuấn, Tống Vy siết ngón tay anh: “Hạo Tuấn, anh bình tĩnh lại đã, chúng ta tiếp tục lắng nghe bà Lý nói nhé?”

Giọng người phụ nữ đầy dịu dàng kéo lý trí của Đường Hạo Tuấn trở về.

Anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cố bình tĩnh rồi xoa cằm: “Làm phiền bà Lý nói tiếp.”

“Được.” Bà Lý gật đầu: “Lúc ấy tôi nghe xong thì khiếp sợ vô cùng. Một đứa con gái mười tuổi mà lại có thể xấu xa đến mức dám giết người. Trừ điều đó ra, điều khiến tôi càng hoảng sợ hơn nữa chính là điều cô ta làm với bà Lâm.”

“Cô ta lại còn ra tay với mẹ mình?” Tống Vy ngạc nhiên.

Bà Lý ừ một tiếng: “Đúng thế, có lẽ lúc đó bà Lâm nhận thức được Lâm Giai Nhi đã gây họa không thể nào giải quyết được nữa, chuẩn bị dẫn cô ta đi tự thú. Nhưng tôi chẳng ngờ Lâm Giai Nhi lại nói nếu bà Lâm dám dẫn mình đi tự thú thì cô ta sẽ tự sát, để vợ chồng bà Lâm vĩnh viễn mất con. Đến đó bà Lâm bật khóc, nói sao bản thân có thể sinh ra một con quỷ như vậy, dám bỏ thuốc vô sinh với ba mẹ.”

“Ôi…” Tống Vy hít một hơi thật sâu.

Ngay cả Đường Hạo Tuấn cũng ngạc nhiên nhướng mày.

“Lâm Giai Nhi dám bỏ thuốc vô sinh cho ba mẹ mình?” Tống Vy nuốt khan một cái, khiếp sợ nói.

Bà Lý gật đầu: “Thái độ của cô ta lúc đó rất phách lối, còn nói ai bảo bà Lâm muốn sinh cho mình một đứa em trai, em gái, đến cướp đi sự cưng chiều của mình nên mới dứt khoát bỏ thuốc, khiến bọn họ không thể sinh con, cả đời chỉ có mình cô ta. Cũng vì thế mà bà Lâm từ bỏ suy nghĩ đưa Lâm Giai Nhi ra đầu thú.”

“Bởi vì bà ta biết Lâm Giai Nhi là đứa con duy nhất của mình và chủ tịch Lâm. Là một người mẹ, bà ta từ bỏ cũng chẳng lấy gì làm lạ.” Tống Vy cúi đầu nói.