Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1171



CHƯƠNG 1171

Khoan hãy bàn tới cách làm của bà Lâm là đúng hay sai, bởi vì một khi Lâm Giai Nhi ra đầu thú, cả đời này cô ta sẽ phải xa ba mẹ.

Lúc ấy Lâm Giai Nhi chỉ mới mười tuổi, mặc dù không bị phạt nhưng theo tính cách phản xã hội bẩm sinh kia, bên trên cũng sẽ không để cô ta sống ở bên ngoài mà sẽ giam giữ ở một nơi nào đó suốt đời.

Chắc hẳn bà Lâm biết điều này nên cuối cùng mới bỏ cuộc, mặc dù cô hiểu nhưng chẳng thể nào cảm thông.

“Ngu ngốc!” Đường Hạo Tuấn thẳng thừng bình phẩm bà Lâm.

Để mặc con ác ma này, không ngu ngốc thì là gì.

Bà Lý nhìn Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường nói đúng. Cách làm của bà Lâm rất ngu ngốc. Cũng vì sự ngu ngốc của mình mà bà ta đã trả giá đắt.”

“Ồ?” Tống Vy híp mắt: “Nói vậy là sao?”

“Mười năm trước nhà họ Lâm phá sản, hai vợ chồng bà Lâm cùng qua đời, thật ra không phải bị sốc do phá sản mà do Lâm Giai Nhi làm.” Bà Lý hoảng sợ nói.

Tống Vy trừng to mắt, chỉ cảm thấy da đầu tên rần lên: “Bà nói Lâm Giai Nhi giết ba mẹ mình?”

“Tôi cũng không biết rốt cuộc cô ta có giết hay không. Vì tôi biết Lâm Giai Nhi từng làm chuyện kia với ba mẹ hai người nên sau khi vợ chồng bà Lâm qua đời, tôi chợt nảy ra ý nghĩ cho người điều tra thì biết được sau cái chết của bọn họ đều có bóng dáng của Lâm Giai Nhi. Vậy nên tôi suy đoán, cái chết của họ không hề đơn giản, chắc chắn có liên quan đến cô ta, nhưng có phải Lâm Giai Nhi trực tiếp ra tay hay không thì tôi cũng không rõ.” Bà Lý lắc đầu nói.

Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Bất kể có phải cô ta hay không, chỉ với việc có bóng dáng cô ta ở phía sau thì Lâm Giai Nhi không thể thoát khỏi việc có liên quan.”

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu tán thành.

Đường Hạo Tuấn nhìn bà Lý: “Trước đó bà nói mình không dám kể những gì mình nghe được là vì sao?”

Bà ấy cười khổ: “Bởi vì tôi bị phát hiện, sau khi bà Lâm từ bỏ việc dẫn Lâm Giai Nhi đi đầu thú, cô ta đắc ý rời đi, bỏ lại một mình bà ta ngồi trên mặt đất khóc nức nở. Tôi thấy mà cảm thương thay, không khỏi thở dài. Ai ngờ lại bị bà ta nghe được.”

“Bà Lâm uy hiếp bà?” Tống Vy hỏi.

Bà ấy gật đầu rồi lắc: “Xem như thế đi. Lúc ấy nhà họ Lâm và nhà họ Lý hợp tác trên thương trường, mà nhà tôi lại kém hơn bên kia, bà ta bảo tôi không được nói, nếu không sẽ xuống tay với nhà họ Lý chúng tôi. Thế nên tôi đành im lặng.”

“Xem ra vợ chồng lương thiện trong miệng trưởng họ nhà họ Vương chỉ được cái mã thôi.” Tống Vy dè bỉu.

Nếu vợ chồng bọn họ thật sự là người lương thiện thì đã chẳng đe dọa gia tộc nhà người khác.

Có lẽ vợ chồng nhà họ Lâm quả thực có làm chút việc thiện, được người khác khen là người tốt, nhưng người tốt này lại không thuần.

“Bà đã hứa không nói thì sao sau đó lại kể với bà Trần?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm bà Lý, lại hỏi.

Bà ấy thở dài: “Nhóm bà Trần và tôi có quan hệ tốt. Tôi làm vậy là muốn nhắc nhở bọn họ đừng chọc đến nhà họ Lâm, đặc biệt là con quỷ Lâm Giai Nhi kia. Vậy nên tôi chỉ bảo cô ta hại chết người chứ không nói cụ thể người chết là ai.”

Nói rồi, bà ấy đứng dậy, cúi đầu với Đường Hạo Tuấn: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường! Tôi không cố tình giấu giếm chuyện này, làm vậy cũng vì bảo vệ gia đình của mình thôi. Bây giờ hai người muốn biết gì thì tôi đều nói cả. Hy vọng cậu đừng trách nhà họ Lý.”

Đường Hạo Tuấn im lặng, anh nhìn bà ấy thật lâu rồi quay người đi khỏi.

Bà Lý không hiểu anh có ý gì bèn nhìn sang Tống Vy.