Chương 1203
Cô nhìn về phía hai đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ nghe lời vẫy vẫy tay nhỏ: “Hẹn gặp lại ba.”
“Đi sớm về sớm, chúng con và mẹ chờ ba trở về.” Tống Hải Dương lại bỏ thêm một câu.
Đường Hạo Tuấn nhìn ba mẹ con, trái tim mềm nhũn, dịu dàng gật đầu: “Được, anh sẽ quay lại ngay.”
Nói xong, anh đi về một hướng khác.
Trình Hiệp nhìn về phía Tống Vy: “Mợ chủ, để tôi bế một đứa giúp cô.”
Anh ta vươn tay, khao khát nhìn Tống Dĩnh Nhi.
Hai đứa con của tổng giám đốc thật sự quá đáng yêu, anh ta luôn rất muốn bế một chút, nhưng vẫn không có cơ hội.
Nhưng bây giờ cơ hội đã tới, anh ta không muốn bỏ lỡ.
Tống Vy nhận ra suy nghĩ muốn bế trẻ con của Trình Hiệp thì có chút buồn cười: “Muốn bế trẻ con như vậy thì kết hôn rồi tự sinh một đứa đi.”
Trình Hiệp xấu hổ cười cười: “Bạn gái cũng không có, sao có thể kết hôn sinh con chứ.”
“Không có bạn gái thì mau tìm đi chứ.” Tống Vy lại nói.
Trình Hiệp gãi gãi đầu: “Bạn gái không dễ tìm đâu, sau này rồi nói, mợ chủ cho tôi bế Dĩnh Nhi hoặc Hải Dương đi.”
“Được thôi, nhưng tôi phải hỏi hai đứa nhỏ đã.”
Tống Vy cúi đầu, nhìn Tống Hải Dương ở bên cạnh rồi nhìn Tống Dĩnh Nhi trong lòng ngực: “Hai đứa ai nguyện ý để chú Trình ôm một lúc đây?”
“Con không muốn, con lớn rồi không cần bế đâu, để Dĩnh Nhi đi.” Tống Hải Dương xua tay với dáng vẻ như người lớn.
Tống Dĩnh Nhi thích được bế, lập tức gật đầu đồng ý, sau đó vươn tay với Trình Hiệp: “Chú Trình bế.”
Trình Hiệp sáng mắt lên, lập tức duỗi tay ôm lấy cô bé.
Trên đường về phòng, Trình Hiệp bế Dĩnh Nhi đi theo sau, không biết một lớn một nhỏ đang nói gì mà bật cười vô cùng thoải mái.
Tống Vy nắm tay Tống Hải Dương đi phía trước, thường quay đầu lại nhìn một cái không khỏi có chút buồn cười.
Xem ra cô nên nhắc Đường Hạo Tuấn cho Trình Hiệp nghỉ ngơi một thời gian để tìm bạn gái, dù sao cũng 30 tuổi rồi.
Ở bên kia, Đường Hạo Tuấn đã đi tới chỗ ở trong nhà tổ.
Bà Đường đứng trước cửa phòng, hai bảo vệ ở bên ngoài ngăn cản bà ta, làm bà ta không thể đi ra.
Đường Hạo Tuấn đứng ở đối diện bà ta, lạnh lùng nhìn bà ta: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Hạo Tuấn, cháu thả bác ra được không?” Bà Đường nhìn Đường Hạo Tuấn cầu xin.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Thả bà đi?”
“Đúng vậy, mọi việc đều do Đường Mãnh làm, bác không có làm gì cả, cháu không thể nhốt bác như thế này được, bác phải ra ngoài.” Bà Đường nói.
Đường Hạo Tuấn vẻ mặt vô cảm: “Đúng là bà không làm gì cả, tôi cũng sẽ thả bà đi, nhưng không phải lúc này.”