Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1207



Chương 1207

“Nói cách khác, anh không hề về nhà trong mười năm?” Tống Vy nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn ậm ừ nói: “Đúng vậy, lúc đó công nghệ cũng không tiên tiến như vậy, mười năm, ngoài nói chuyện điện thoại với ba mẹ, anh chưa gặp mặt qua một lần, cho dù nói điện thoại, cũng chỉ là ngắn ngủi vài phút thì không còn gì để nói nữa.”

“Em biết, tính cách anh đúng là dễ làm cho cuộc nói chuyện trở nên tẻ nhạt.” Tống Vy chơi đùa bàn tay anh.

Đường Hạo Tuấn cười tủm tỉm, ngay sau đó vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng: “Mười năm đó, Đường Hạo Minh vẫn luôn ở bên cạnh ba mẹ anh.”

“Em hiểu rồi, Đường Hạo Minh đã thay anh hiếu thảo với ba mẹ mười năm, mà ba mẹ cũng trải nghiệm được niềm vui khi có đứa con hiếu thảo, cho nên…”

“Đúng vậy, có lẽ vì chuyện này, mẹ anh mới giao Duy Tâm cho Đường Hạo Minh mà không cho anh, về mặt làm con cái, anh đúng là không đủ tư cách.” Đường Hạo Tuấn bất lực nói.

Tống Vy ôm eo anh: “Anh đúng là có chút không đủ tư cách, nhưng mà cũng có lý do cả, chỉ là em không hiểu Đường Hạo Minh đã ở bên cạnh ba mẹ mười năm, em không tin anh ta không có chút tình cảm nào với ba mẹ, nếu đã như vậy, tại sao anh ta không ngăn cản Đường Mãnh giết ba mẹ, cho dù không biết, nhưng sau này anh ta cũng biết mà, tại sao không lật tẩy? Anh ta không có tình cảm gì với Đường Mãnh mà!”

Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Về chuyện này, anh phải gặp Đường Hạo Minh mới hiểu được, anh cũng muốn biết, trong lòng anh ta rốt cuộc có ba mẹ anh không!”

“Nhưng ai biết Đường Hạo Minh bây giờ đang ở đâu?” Tống Vy thở dài.

Đường Hạo Tuấn không nói gì, hơi cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên.

Đó là cuộc gọi từ một thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn.

Đường Hạo Tuấn buông Tống Vy ra, đứng dậy đi tới ban công, nghe điện thoại.

Tống Vy cầm lấy tập sách thiết kế ở đầu giường, mở ra chuẩn bị xem một lúc bản thiết kế của tạp chí nước ngoài mới gửi cho các ca sĩ, cũng sắp đến hạn nộp rồi. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đột nhiên, một tờ giấy rơi ra khỏi tập sách thiết kế, vừa hay rơi xuống bên chân cô.

Cô cúi xuống nhặt nó lên, không phải là một tờ giấy thiết kế trang phục, mà là bản phác thảo của một huy chương.

Đó là huy chương lần trước trong tay Giang Hạ, sau khi cô nhìn qua, thì về nhà vẽ lại, chuẩn bị đưa cho Đường Hạo Tuấn xem.

Sau cùng vì chuyện Tống Huy Khanh sắp chết, mà quên đi mất.

Trong khi Tống Vy nhìn chằm chằm vào bản phác thảo huy chương, Đường Hạo Tuấn nghe xong điện thoại thì quay lại.

“Đây là cái gì?” Đường Hạo Tuấn đi tới, nhìn lướt qua bản phác thảo trên tay Tống Vy.

Tuy nhiên do góc nhìn nên anh không nhìn thấy rõ hình ảnh đầy đủ của bản phác thảo.

Tống Vy đưa bản phác thảo cho anh: “Đây là huy chương trong tay Giang Hạ, lúc trước em có nói với anh về mối thù của Giang Hạ và Kiều Phàm, huy chương này là Giang Hạ nhặt được ở hiện trường vụ án vào mười mấy năm trước, là món đồ của hung thủ, lần trước em tính nói với anh kêu anh đi điều tra huy chương này, mà mãi quên mất, bây giờ anh ở đây thì tốt rồi, xem thử giúp em đi.”