Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1212



Chương 1212

Một giờ sau, đã tới nghĩa trang.

Tống Kim cầm tro cốt Tống Huy Khanh đi tuốt đàng trước.

Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nắm tay hai đứa nhỏ đi ở đằng sau.

Tống Huy Khanh được hạ huyệt nhanh chóng, mộ bia cũng dựng lên.

Sau khi khách cúng điếu hoa xong, đều lần lượt rời đi, đem không gian để lại cho người nhà Tống Vy.

Tống Vy nhìn mộ bia mới tinh của Tống Huy Khanh, không nói gì.

Tống Kim bên cạnh cũng không nói chuyện.

Đường Hạo Tuấn và hai đứa nhỏ lại càng không lên tiếng, cả hiện trường im lặng.

Mãi đến khi một giọt mưa rơi trên đỉnh đầu, Tống Vy mới thở dài, nỉ non: “Ba, một đường bình an!”

Cô tha thứ cho ông ta rồi.

Tiếng gọi ba này, giống như mở ra một chốt mở, Tống Kim khóc lên, cũng mở miệng gọi ba, một đường bình an.

Tống Vy kéo hai đứa nhỏ qua, xoa đầu hai đứa nhỏ: “Các bé cưng, gọi ông ngoại.”

Hai đứa nhỏ liếc nhau, cuối cùng gật đầu, mở miệng gọi Tống Huy Khanh là ông ngoại trước bia mộ.

Đây là lần đầu tiên hai đứa nhỏ gọi Tống Huy Khanh là ông ngoại trước mặt ông ta, tuy ông ta không nghe được.

Đường Hạo Tuấn vẫn im lặng như cũ.

Tống Vy cũng không kêu anh gọi.

Dù sao, lúc trước Tống Huy Khanh cũng tính kế anh, cô tha thứ cho Tống Huy Khanh, nhưng không có tư cách kêu Đường Hạo Tuấn tha thứ.

Đường Hạo Tuấn có thể tới tham gia lễ tang của Tống Huy Khanh, đã muốn cho Tống Huy Khanh thể diện.

Cho nên, cô cũng không có ý muốn kêu Đường Hạo Tuấn nói tha thứ cho Tống Huy Khanh.

Mưa càng lúc càng lớn. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Rất nhanh mấy người đều bị ướt.

Đường Hạo Tuấn cởi áo khoác ra che lên đầu hai đứa nhỏ nói với Tống Vy: “Đi về trước thôi.”

Tống Vy cũng lo lắng dính mưa lâu, hai đứa nhỏ sẽ bệnh, gật đầu đồng ý : “Trở về thôi.”

Ba người lớn và hai đứa nhỏ rời nghĩa trang, quay lại xe.

“Về biệt thự trước.” Đường Hạo Tuấn lấy ra mấy cái khăn lông, chia cho mọi người, dặn dò tài xế Trình Hiệp.

Trình Hiệp đáp lời, khởi động xe.

Trên đường, Đường Hạo Tuấn mặc kệ mái tóc đang nhiễu nước của mình, dùng khăn lông lau tóc, lau mặt cho hai đứa nhỏ.

Tống Kim và Tống Vy ở một bên tự lau, thấy cảnh này, Tống Kim cười nói: “Anh rể thật là người ba tốt.”

“Đúng vậy.” Tống Vy cười gật đầu.

Đường Hạo Tuấn nghe thấy, tuy không nói lại gì, nhưng đôi môi nhếch lên, đã để lộ tâm trạng anh lúc này rất tốt.

“Xong rồi.” Đường Hạo Tuấn thấy tóc hai đứa cũng khá khô rồi, dừng động tác tay lại, sau đó lấy khăn lông chuẩn bị tự lau.

Bỗng một chiếc khăn bay tới, rơi trên đầu anh.