Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 359



CHƯƠNG 359

Còn Trình Hiệp thì khổ sở bắt taxi về tập đoàn, sắp xếp người theo dõi Đường Hạo Minh và những người khác.

Khi anh tới bệnh viện thì đã là một tiếng sau.

Đường Hạo Tuấn mở cửa phòng bệnh ra tiến vào, hai người một nằm một ngồi bên trong lập tức nhìn về phía cửa.

“Ồ, tới rồi à.” Mạnh Ngọc thấy anh tới liền chậm rãi đứng lên, chào hỏi một tiếng.

Tống Vy cũng chống người ngồi dậy từ giường bệnh, gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Đường.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu với cô, đánh giá cô.

Sắc mặt cô vẫn hơi tái nhợt, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc ở nhà dân rồi, khiến Đường Hạo Tuấn yên tâm hơn không ít, thở phào một hơi.

“Cậu còn ở đây làm gì?” Đường Hạo Tuấn thu lại ánh mắt trên người Tống Vy, bất mãn nhìn về phía Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc nhướng mày, đẩy gọng kính nói: “Được rồi, chê tôi chướng mắt chứ gì, tôi đi, không làm phiền thế giới của hai người nữa.”

Nói rồi, anh ta sửa sang lại áo blouse, cầm theo bệnh án đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy bị câu thế giới hai người của Mạnh Ngọc làm cho xấu hổ, hơn nữa đột nhiên cô nhớ tới nụ hôn của Đường Hạo Tuấn với mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chợt đỏ ửng lên, cúi đầu không dám nhìn anh.

Tuy anh và cô đã hôn nhau, thậm chí còn từng có một đêm thân mật, nhưng đều là sự cố ngoài ý muốn.

Mà lần này thì khác, lần này là Đường Hạo Tuấn chủ động hôn cô, cô không biết rốt cuộc anh có ý gì.

“Sức khỏe đỡ hơn chưa?” Đường Hạo Tuấn đột nhiên lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của cô.

Tống Vy vội vàng gật đầu: “Đỡ hơn rồi.”

Đường Hạo Tuấn đi tới ngồi xuống vị trí Mạnh Ngọc vừa ngồi: “Thế thì tốt, nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe.

Phân hội trưởng đã thương lượng xong xuôi với tòa án rồi, hoãn lại hai ngày mới mở phiên tòa.”

Nghe vậy, Tống Vy ngạc nhiên chớp mắt một cái: “Là tổng giám đốc Đường nói với phân hội trưởng sao?”

Đường Hạo Tuấn nâng cằm, không xác nhận cũng không phủ nhận.

“Cảm ơn tổng giám đốc Đường.” Tống Vy cảm kích cười: “Còn nữa, cảm ơn tổng giám đốc tới cứu tôi kịp thời. Nếu không có anh thì tôi không biết sẽ bị những người đó đưa đi đâu nữa, càng không biết sau này sẽ phải trải qua chuyện gì, thật sự vô cùng cảm ơn anh.”

Dứt lời, cô xốc chăn lên, muốn xuống giường cúi người với Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn nhìn ra ý định của cô, vươn tay ấn vai cô xuống lại giường bệnh: “Em không cần phải thế, nằm xuống đi.”

Anh mạnh mẽ như vậy, Tống Vy hết cách, chỉ đành nằm xuống.

Sau đó, cô nhớ tới chuyện gì, lại hỏi: “Đúng rồi, tổng giám đốc Đường, những người đó sao rồi?”

Đường Hạo Tuấn biết cô đang hỏi tới những kẻ bắt cóc, đôi mắt nham hiểm nheo lại: “Chết rồi, chỉ còn một tên sống, vẫn chưa biết có cứu được không.”

Nghe vậy, cô trợn trừng hai mắt, hít một hơi thật sâu.

Không ngờ lại chết rồi…