Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 720



CHƯƠNG 720

Tống Vy khó khăn bước đến chỗ Đường Hạo Minh, đau đớn ngồi xổm xuống, đưa tay về phía anh ta.

Chạm vào cơ thể vẫn còn ấm áp của Đường Hạo Minh, Tống Vy bỗng trở nên vui mừng, vội vàng thăm dò hơi thở của anh ta.

“Còn thở!” Tống Vy ngạc nhiên bật cười, sau đó ra sức lay người Đường Hạo Minh: “Đường Hạo Minh, tỉnh lại đi!”

Đường Hạo Minh vẫn bất động, không hề tỉnh lại.

Tống Vy không nhìn rõ lúc này anh ta bị thương như thế nào, nhưng mưa ướt hết mà cũng không tỉnh lại, chắc chắn anh ta còn bị thương nặng hơn cô.

Không còn cách nào khác, Tống Vy chỉ có thể dựng người anh ta lên rồi đỡ anh ta đi tìm chỗ trú mưa.

Đột nhiên, tay cô chạm vào một thứ gì đó cưng cứng, giống như điện thoại di động hay gì đó.

Mắt Tống Vy sáng lên, cô vội vàng lần mò, thấy đúng là điện thoại di động thật, vừa ấn nút nguồn, màn hình liền sáng lên.

Tống Vy suýt chút nữa đã bật khóc vì vui sướng: “Tốt quá rồi, không hỏng hóc gì, vẫn còn dùng được.”

Điện thoại không bị hỏng, có nghĩa là cô có thể liên lạc với Đường Hạo Tuấn để cứu họ.

Thế nhưng, trái tim của Tống Vy chợt lạnh đi khi nhìn thấy thông báo điện thoại không có sim, nụ cười phấn khích trên khuôn mặt bỗng chốc đông cứng lại.

Mãi một lúc sau, cô mới chấp nhận số phận của mình, nở một nụ cười khổ.

Dù không thể liên lạc với thế giới bên ngoài nhưng dù sao vẫn có thể chiếu sáng, đúng chứ?

Tống Vy bật đèn pin điện thoại lên, sau đó đỡ Đường Hạo Minh bước về phía trước, đi được một lúc thì nhìn thấy một cái hang nhỏ.

Tống Vy đưa Đường Hạo Minh đến trú trong hang động.

Vừa bước vào trong, Tống Vy đã mất hết sức lực, cả hai ngã xuống đất, ngất đi lần nữa.

Cơn mưa lớn vẫn cứ rơi.

Trong lều dưới chân núi, Trình Hiệp nhìn cơn mưa to bên ngoài mà lòng nặng trĩu.

Bọn họ đã tìm lâu như vậy nhưng vẫn không tìm được mợ chủ, có lẽ mợ chủ chưa chết, nhưng chắc chắn đã bị thương.

Tuy nhiên, đối với một người bị thương, trận mưa lớn lúc này gần như là con dao đoạt mạng.

Nếu mợ chủ thực sự không chết, không biết liệu có thể chống đỡ nổi hay không.

Đang miên man suy nghĩ thì bỗng có một nhân viên cứu hộ đến sau lưng anh ta: “Trợ lý Trình, tổng giám đốc Đường đã tỉnh lại, anh ấy muốn gặp anh.”

Người Trình Hiệp chợt cứng lại, anh ta cố nặn ra một nụ cười: “Tôi biết rồi, tôi qua ngay đây.”

Nói xong, anh ta hít một hơi thật sâu, đặt thau nước nóng trong tay xuống, cầm một chiếc ô đi về phía căn lều lớn nhất.

Anh ta đã biết sẽ có cảnh này từ lâu, đành cam chịu đối mặt vậy.

Trình Hiệp vừa nghĩ vừa cười khổ.

Anh ta vén rèm lều lên, sau đó đi vào: “Tổng…”

Vừa mới nói được một tiếng, một nắm đấm đã đập thẳng vào mặt anh ta.