Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 721



CHƯƠNG 721

Kính của Trình Hiệp văng ra ngoài, anh ta ngồi bệt xuống đất, ôm lấy nửa khuôn mặt bị đánh, không dám nhìn người đàn ông đang tức giận kia.

“Tại sao cậu lại làm như thế!” Đường Hạo Tuấn đứng trước mặt Trình Hiệp, nắm chặt tay, giọng nói lạnh như ác ma đến từ địa ngục.

Trình Hiệp biết Đường Hạo Tuấn đang ám chỉ việc mình đánh ngất anh, anh ta ngẩng đầu lên: “Tổng giám đốc, tôi biết anh rất tức giận, nhưng vì sự an toàn của anh, tôi chỉ có thể làm như vậy.”

“Vậy cậu có từng nghĩ nếu Tống Vy không chết, nhưng chỉ vì cậu ngăn cản tôi mà trận mưa này có thể sẽ giết chết cô ấy hay không!” Đường Hạo Tuấn gào lên với đôi mắt như sắp nứt ra.

Trình Hiệp cụp mắt xuống: “Tôi biết, nhưng tôi là trợ lý của anh. Giữa anh và mợ chủ, tôi chỉ có thể chọn anh thôi.”

Đây là chức trách cơ bản của một trợ lý đặc biệt.

Đường Hạo Tuấn cũng hiểu rõ điều này, nếu không anh sẽ không chỉ cho Trình Hiệp một nắm đấm thôi đâu, mà còn có thể giết chết anh ta nữa kìa.

“Tổng giám đốc, anh yên tâm đi, ngay khi mưa tạnh, chúng ta sẽ lại lên đường tìm kiếm.” Trình Hiệp cầm kính đứng lên.

Đường Hạo Tuấn ngồi xuống túi ngủ nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra.

Lúc này, trong mắt anh đã không còn lửa giận nữa, thay vào đó anh trở nên vô cùng bình tĩnh.

Bình tĩnh đến đáng sợ.

“Đưa điện thoại vệ tinh cho tôi.” Đường Hạo Tuấn đưa tay ra.

Trình Hiệp lập tức đưa cho anh.

Đường Hạo Tuấn gọi về biệt thự.

Dì Vương là người nghe máy: “Alo, cậu chủ, sao cậu vẫn chưa về? Đã cứu được mợ chủ chưa?”

Dì Vương cũng biết chuyện Tống Vy bị bắt cóc.

Khi dì Vương đến đồn cảnh sát để đón hai đứa nhỏ, Giang Hạ đã nói cho bà biết.

“Vẫn chưa.” Đường Hạo Tuấn nắm chặt điện thoại, giọng nói khàn khàn xen lẫn vẻ mệt mỏi cùng tự trách.

Anh trách mình vì không cứu được cô.

Rõ ràng khi cô bị bắt cóc lần đầu tiên, anh đã nói rằng sẽ không để cô trải qua việc đó lần thứ hai.

Nhưng anh đã không thực hiện được lời hứa của mình, không chỉ khiến cô trải qua lần bắt cóc thứ hai, mà còn bị kéo xuống vách núi lần nữa.

Giờ phút này, Đường Hạo Tuấn chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng đến như vậy.

“Vẫn chưa cứu được mợ chủ ạ?” Dì Vương há miệng kinh ngạc.

Hai đứa nhỏ lo lắng cho Tống Vy nên đến giờ vẫn chưa ngủ, ngồi trên sô pha chờ bọn họ quay về.

Khi nghe thấy Đường Hạo Tuấn gọi đến, cả hai đều chạy tới bên cạnh dì Vương.

Nghe thấy dì Vương nói rằng Tống Vy vẫn chưa được cứu, Tống Dĩnh Nhi khóc òa lên.

Tống Hải Dương siết chặt đôi bàn tay nhỏ bé: “Ba, tại sao vẫn chưa cứu được mẹ, có chuyện gì sao ạ?”

Trước khi Đường Hạo Minh kéo Tống Vy nhảy xuống vách núi, Đường Hạo Tuấn đã tắt liên lạc với Tống Hải Dương.

Vì vậy, Tống Hải Dương không biết điều gì xảy ra tiếp theo.