Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 752



CHƯƠNG 752

“Chú Trình.” Hai đứa bé vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn chào Trình Hiệp.

Trình Hiệp cười đáp lại: “Chào các cháu. Kẹo mút đây, cầm lấy ăn đi.”

“Cảm ơn chú Trình ạ.” Hai đứa bé vui vẻ cầm lấy cây kẹo mút rực rỡ nhiều màu sắc.

Tống Dĩnh Nhi không xé ra được, đưa kẹo mút cho Tống Hải Dương: “Anh, anh xé cho em đi.”

“Đúng là phiền phức!” Mặc dù ngoài mặt Tống Hải Dương vô cùng ghét bỏ, nhưng bàn tay cũng rất ngoan ngoãn nhận lấy cây kẹo, xé vỏ cho cô bé.

Tống Dĩnh Nhi đứng đối diện cậu, háo hức nhìn chằm chằm, như thể nếu không nhìn chằm chằm thì anh trai sẽ ăn mất cây kẹo vậy.

Nhìn dáng vẻ hai đứa bé đáng yêu như thế, Tống Vy nở nụ cười tươi, trái tim như tan thành nước.

“Trợ lý Trình, cảm ơn kẹo mút của anh.” Tống Vy nhìn về phía Trình Hiệp nói lời cảm ơn.

Trình Hiệp xua tay: “Mợ chủ không cần cảm ơn tôi, thật ra là tổng giám đốc dặn tôi mua kẹo mút cho hai đứa bé đấy. Tôi cũng chỉ mượn hoa dâng Phật thôi. Mợ chủ, chúng ta vào văn phòng của tổng giám đốc đi đã.”

“Được.” Tống Vy gật đầu, sau đó nắm tay hai đứa bé, theo sau anh ta đi về phía văn phòng tổng giám đốc.

Đây là lần đầu tiên tới nơi này, hai đứa trẻ hiếu kỳ nhìn khắp chung quanh.

“Mẹ, chỗ này đẹp thật đấy!” Tống Dĩnh Nhi chớp mắt nói.

Mặc dù không mở miệng nhưng Tống Hải Dương cũng gật đầu phụ họa.

Tống Vy cười xoa đầu hai đứa trẻ: “Văn phòng của ba còn đẹp hơn cơ.”

“Thật sao ạ?” Hai đứa bé cùng nhìn cô.

Tống Vy còn chưa đáp lời, Trình Hiệp ở bên cạnh đã lên tiếng trả lời trước: “Mợ chủ nói không sai. Văn phòng tổng giám đốc được nhà thiết kế giỏi nhất thiết kế riêng, từ đồ đạc đến cách bài trí đều cực kỳ hoa lệ, các cháu sắp được thấy rồi.”

Nói dứt lời, anh ta đẩy cánh cửa lớn của văn phòng tổng giám đốc ra.

Tống Dĩnh Nhi đi vào, hớn hở chạy nhảy trong phòng làm việc.

Tống Hải Dương cũng giãy khỏi tay Tống Vy, đi đến cửa sổ sát đất phía đối diện.

Bỗng chốc, phòng làm việc rộng thênh thang trở nên vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười đùa của trẻ con.

“Thế nào, cậu chủ, cô chủ? Văn phòng tổng giám đốc đẹp nhỉ?” Trình Hiệp vừa pha trà, vừa nhìn hai đứa bé, cười hỏi.

Tống Dĩnh Nhi chạy một vòng rồi quay lại: “Dạ, dạ. Rất đẹp ạ.”

Tống Hải Dương không trả lời, vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, một tay đút trong túi quần, tay kia đặt trên tấm kính pha lê trước mặt, cái đầu nhỏ nhắn hơi ngẩng lên nhìn ra ngoài.

Nhìn thấy những tòa nhà cao tầng phía bên ngoài, lại nhìn người và xe chỉ nhỏ như sâu kiến dưới chân.

Giờ phút này, trong lòng Tống Hải Dương chấn động, là cảm giác chấn động khi đứng trên cao nhìn xuống, cảm giác chấn động ấy khiến cậu phấn khích đến nỗi cơ thể cũng run lên nhè nhẹ.

Tống Vy còn tưởng cậu sợ độ cao, đang định kêu cậu quay lại thì đột nhiên cậu xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng: “Mẹ, đây chính là phong cảnh mỗi ngày ba nhìn thấy sao?”

“Gì cơ?” Tống Vy không kịp phản ứng ngay.