Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 833



CHƯƠNG 833

Kiều Phàm thấy thế, liền vội vàng hỏi han: “Vy Vy, em sao vậy?”

“Đầu tôi hơi đau, hơn nữa còn xuất hiện một số thứ rất kỳ quái.” Tống Vy dựa vào ngực anh ta, khàn giọng nói.

Kiều Phàm sờ tay lên trán cô, cũng không bị sốt, sao đầu lại đau chứ?

“Xuất hiện thứ gì?” Kiều Phàm vừa bắt mạch cho cô vừa hỏi thăm.

Bỗng nhiên, anh ta đã khám ra được điều gì đó, con ngươi hơi co rụt lại: “Vy Vy, em mang thai sao?”

“Ừ, hơn một tháng rồi.” Tống Vy sờ bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ trả lời.

Kiều Phàm nhìn thấy cô như thế này, vẻ mặt tối sầm lại: “Hóa ra em đã biết.”

“Hai ngày trước đã biết rồi.” Tống Vy trả lời.

Kiều Phàm gật gật đầu: “Nếu em đã biết thì tôi yên tâm rồi, mặc dù tôi không hiểu nhiều về sản phụ khoa nhưng cũng biết một chút kiến thức cơ bản, em nhất định phải chú ý ba tháng đầu đấy.”

Tống Vy cụp mắt xuống: “Tôi biết.”

Cô vẫn chưa quyết định giữ hay bỏ đứa trẻ này, sao còn tâm trí mà lo lắng những chuyện như thế này chứ.

“Đúng rồi, em còn chưa nói vừa rồi trong đầu xuất hiện thứ gì thế?” Kiều Phàm nhìn cô.

Tống Vy day huyệt thái dương trả lời: “Là một số hình ảnh rất quen thuộc nhưng lại không thấy rõ là hình ảnh gì, thật sự rất kỳ lạ.”

Hình ảnh không thấy rõ?

Con ngươi Kiều Phàm co rụt lại.

Nếu là bác sĩ bình thường thì chỉ sợ sẽ không cảm thấy có chuyện gì, cùng lắm cũng chỉ cho rằng cô sinh ra ảo giác.

Nhưng anh ta không giống vậy, anh ta là một bác sĩ thần kinh, còn là một bác sĩ tâm lý thôi miên, đã thế còn có những thành tựu tương đối sâu sắc trong lĩnh vực trí nhớ của cơ thể con người.

Cho nên với tình huống Tống Vy vừa mới nói, anh ta đã hiểu sơ qua là nguyên nhân gì.

Đó là dấu hiệu khôi phục trí nhớ, hình ảnh cô nhìn thấy chính là một đoạn ngắn ký ức của cô.

Không ngờ cô từng bị mất trí nhớ, hơn nữa cô còn không biết cô đã từng mất trí nhớ.

Nói một cách khác, sợ là trí nhớ của cô không mất đi ngoài ý muốn mà do có người thôi miên, xóa đi trí nhớ của cô.

Cũng không biết là bị mất lúc nào, nguyên nhân bị mất là gì.

Nghĩ tới những điều này, khóe miệng Kiều Phàm nhếch lên, rất có hứng thú với chuyện này.

Tống Vy thấy Kiều Phàm nở nụ cười, trái tim cô chợt run lên, không hiểu sao lại nhớ lại khung cảnh mình nhìn thấy trong camera giám sát lần đó.

Khi ấy, lúc anh ta cầm dao đâm vào Đường Hạo Tuấn, trên mặt cũng nở nụ cười giống như bây giờ, nhưng điểm khác biệt chính là lần đó anh ta cười đáng sợ hơn nhiều.

Còn bây giờ, nụ cười của anh ta dịu dàng hơn đôi chút.

“Kiều Phàm, anh nói xem tôi bị thế này rốt cuộc là bị sao vậy?” Tống Vy lắc lắc đầu trả lời: “Trong khoảng thời gian này tôi thường bị đau đầu, sau đó trong đầu sẽ hiện ra những hình ảnh này, nhưng rất nhanh sẽ biến mất, đầu cũng hết đau luôn.”

Bây giờ đầu của cô cũng đã hết đau.

Kiều Phàm hạ tầm mắt nhìn xuống, tươi cười trả lời: “Tôi cũng không biết rõ cho lắm, hay là em làm kiểm tra đi, xem xem có phải trong đầu có dị vật gì không.”