Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 834



CHƯƠNG 834

Tống Vy nghĩ thấy cũng phải, gật đầu, tán thành: “Vài ngày nữa đi, bây giờ không có thời gian.”

“Được, đến lúc đó thì liên lạc với tôi.” Kiều Phàm trả lời.

Tống Vy cười ngây ngô ừ một tiếng, sau đó nhấc chân rời đi.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tống Vy cũng không quay về công ty, cũng không trở về biệt thự mà quay về căn chung cư của mình.

Căn hộ đã rất lâu không có người ở, từ sau khi mẹ cô qua đời, cô cũng không trở về đây nữa, trong phòng đã phủ một lớp bụi mỏng.

Lúc Tống Vy đi vào, còn có thể ngửi thấy mùi bụi bặm.

Tống Vy nhìn căn hộ này, trong mắt hiện lên nhiều hoài niệm.

Cô vẫn luôn cho rằng có thể cả đời này mình cũng sẽ không bao giờ trở lại đây.

Nhưng bây giờ xem ra chẳng bao lâu nữa cô sẽ chuyển về.

“Ôi…” Tống Vy vuốt túi xách, khuôn mặt đầy cay đắng.

Sau đó cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho bên quản lý, bảo bọn họ cử nhân viên vệ sinh tới quét dọn sơ qua căn hộ, đến lúc nào cô dẫn theo hai đứa trẻ về thì không cần quét dọn lại nữa.

Làm xong những việc này, Tống Vy rời đi luôn, đi xuống cửa hàng photocopy ở lầu dưới, in một bản thỏa thuận ly hôn.

Lúc cô và Đường Hạo Tuấn kết hôn đã chủ động ký một bản công chứng tài sản, chỉ sợ người khác nói cô vì tiền của Đường Hạo Tuấn nên mới cưới anh, cũng ảnh hưởng không tốt đến hai đứa trẻ, cho nên bây giờ thỏa thuận ly hôn cũng tương đối đơn giản, không liên quan đến bất kỳ tài sản nào cả.

Chỉ cần Đường Hạo Tuấn ký tên, sau đó đi đến ủy ban lấy chứng nhận ly hôn là xong.

Cầm bản thỏa thuận ly hôn, Tống Vy để chung với giấy giám định trong một túi tài liệu, lái xe về biệt thự, chuẩn bị cất những thứ này lại rồi lại đi đến công ty.

Không ngờ lúc cô quay về lại nhìn thấy Đường Hạo Tuấn và Lâm Giai Nhi cũng ở đây.

Hai người bọn họ lại ở cùng nhau.

Ánh mắt Tống Vy tối sầm lại, vô ý thức siết chặt túi tài liệu cầm trong ta, sau đó định cứ mặc kệ bọn họ đi lên lầu.

Nhưng Lâm Giai Nhi lại gọi cô dừng lại: “Cô Tống, sao còn sớm như vậy mà cô đã về rồi?”

Đường Hạo Tuấn cũng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhưng không nói gì.

“Liên quan gì đến cô à?” Tống Vy thấy sự lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn, trái tim nhói đau, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Giai Nhi, lạnh lùng trả lời một câu.

Lâm Giai Nhi giả vờ tủi thân trả lời: “Sao cô Tống lại nhằm vào tôi như thế làm gì, tôi cũng chỉ chào hỏi cô thôi mà.”

Tống Vy cười khẩy: “Chào hỏi? Lúc đầu tôi không muốn để ý đến hai người, muốn đi khỏi để nhường chỗ này lại cho hai người tiếp tục vuốt ve âu yếm nhau, không ngờ cô Lâm lại không biết quý trọng, tự mình lãng phí cơ hội.”

Nghe được lời này, Lâm Giai Nhi choáng váng vì kinh ngạc.

Ả phụ nữ này điên rồi hay sao mà muốn tác hợp cô ta với Hạo Tuấn thế.

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian qua, sự lạnh lùng của Hạo Tuấn đã thật sự khiến người phụ nữ này nản lòng thoái chí?

Nghĩ đến khả năng này, Lâm Giai Nhi nắm chặt bàn tay, kiềm chế nỗi kích động trong lòng, không để cho người khác nhìn ra.