Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 835



CHƯƠNG 835

Còn Đường Hạo Tuấn ở bên cạnh âm trầm nhìn Tống Vy, khí lạnh quanh người lan ra bốn phía: “Em vừa mới nói cái gì, để bọn tôi tiếp tục vuốt ve âu yếm?”

Tống Vy cười đối mặt với anh: “Chẳng thế à, bây giờ hai người như hình với bóng, đi ra đi vào đều cùng nhau, ai không biết còn tưởng hai người mới là một cặp đấy. Hơn nữa bây giờ cô Lâm còn thường xuyên ra vào phòng và căn hộ của anh, như thế không phải giống bạn gái của anh hay sao? Cho nên tôi tác thành cho hai người đấy.”

Nói xong, cô không tiếp tục để ý bọn họ nữa mà đi lên lầu.

Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay lại thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.

Cô đẩy anh cho những người phụ nữ khác ư?

“Hạo Tuấn…” Thấy mu bàn tay Đường Hạo Tuấn nổi gân xanh, Lâm Giai Nhi cất tiếng gọi anh.

Nhưng anh không thèm để ý đến cô ta, đi thẳng lên lầu.

Trong phòng trên lầu, Tống Vy đang thay quần áo, đột nhiên cửa mở ra, Đường Hạo Tuấn đi vào.

Tống Vy vội vàng bỏ vạt áo xuống, cau mày hỏi: “Sao anh vào đây?”

“Đây cũng là phòng của tôi.” Đường Hạo Tuấn mím môi nói.

Tống Vy cười: “Hóa ra anh vẫn còn biết đây là phòng của anh à, tôi còn tưởng rằng căn phòng anh và Lâm Giai Nhi ở với nhau mới là nhà của anh, là phòng của anh chứ.”

“Tống Vy, em đừng ăn nói vô lý như thế, giữa tôi và Giai Nhi không có gì cả.” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng, trầm thấp.

Tống Vy nhếch miệng: “Không có gì cả? Hơn nửa đêm Lâm Giai Nhi vào phòng anh, còn ra vào chỗ anh ở, bây giờ hai người lại đi về có nhau, anh bảo với tôi giữa hai người không có gì. Đường Hạo Tuấn, anh đang lừa đồ ngu đấy à.”

Lông mày Đường Hạo Tuấn càng nhíu chặt lại: “Tôi không lừa dối em.”

“Được rồi, tôi không muốn tranh cãi với anh về những chuyện này, anh đi ra ngoài đi.” Tống Vy day day ấn đường, chỉ cảm thấy đầu lại bắt đầu đau.

Đường Hạo Tuấn thấy vẻ đau đớn trong mắt cô, sắc mặt căng thẳng, lập tức tiến về trước, muốn biết cô bị sao vậy, kết quả lại ngửi thấy mùi nước hoa đàn ông trên người cô.

Đây không phải mùi bạc hà mà anh vẫn dùng mà là một mùi hương của biển cả.

Trên người cô có mùi nước hoa của người đàn ông khác.

Con mắt Đường Hạo Tuấn đỏ ngầu, túm lấy cổ tay Tống Vy, đè cô xuống giường: “Nói, em đi gặp ai?”

“Hả?” Tống Vy không để ý tới sự choáng váng sau khi bị anh đè lên, ánh mắt nhìn anh vừa nghi ngờ, không tin, vừa mờ mịt không hiểu gì: “Anh đang nói cái gì vậy, tôi không gặp ai cả!”

Đường Hạo Tuấn cười khẩy: “Nếu như em không gặp ai vậy thì sao trên người em có thể có mùi nước hoa của tên đàn ông khác được!”

Mùi nước hoa gì?

Tống Vy sững sờ, sau đó hơi cúi đầu ngửi ngửi.

Đúng là có.

Hơn nữa, đây là mùi Kiều Phàm hay xịt.

Xem ra đã ám vào lúc Kiều Phàm đỡ cô khi đầu cô bị đau.

“Chuyện này không liên quan gì đến anh hết.” Tống Vy quay đầu sang chỗ khác, không muốn trả lời.

Nếu như cô nói là Kiều Phàm thì sợ rằng người đàn ông này sẽ càng tức giận hơn.

Dù sao thì người anh ghét nhất chính là Kiều Phàm.