Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 843



CHƯƠNG 843

Thấy vậy, trong mắt Tống Vy lóe sáng, khóe miệng từ từ nhếch lên.

Đây chẳng phải là Lâm Đông Đông, con của Tô Thu và Lâm Quốc Thần sao?

Tô Thu dẫn đứa bé này tới nhà họ Tống cơ đấy. To gan thật, không sợ bại lộ à?

“Tô Thu.” Tống Vy thấy Tô Thu còn chưa phát hiện ra mình đến thì dứt khoát mở miệng gọi.

Tình mẹ trên mặt Tô Thu biến mất trong nháy mắt, bà ta quay đầu nhìn sang, sắc mặt khó coi: “Sao cô lại đến đây, ai bảo cô tới?”

“Tôi đến gặp ba tôi.” Tống Vy thong thả bước tới, ngồi xuống đối diện hai mẹ con Tô Thu.

Tô Thu thấy cô chẳng khách sáo thì khịt mũi: “Gặp ba cô? Chẳng phải cô nói không nhận ba cô sao? Bây giờ lại chạy tới, ai biết cô có ý gì.”

“Chuyện này không liên quan đến dì.” Tống Vy nghịch tóc.

Tô Thu đảo mắt, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác: “Nghe nói gần đây chuyện tình cảm giữa cô và Đường Hạo Tuấn có vấn đề, cô qua đây, chẳng lẽ do Hạo Tuấn không cần cô nữa nên cô mới tìm ba mình làm chỗ dựa hả?”

Sao Tống Vy không biết bà ta đang cố tình khích tướng, cô không hề tức giận, chỉ chống cằm mà cười nói: “Tôi còn chưa tới mức dựa dẫm người khác, cũng chẳng cần người khác làm chỗ dựa cho tôi, chuyện của bản thân, tôi có thể tự giải quyết.”

Tô Thu nhếch miệng, cảm giác mình như đang đánh vào không khí.

“Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi dì Tô đấy. Đứa bé trong lòng dì là…” Tống Vy biết rõ còn cố tình hỏi.

Ánh mắt Tô Thu hoảng hốt, ôm chặt Lâm Đông Đông vào trong lòng, ra vẻ bình tĩnh đáp: “Đây là con của đứa em họ, bà con xa với tôi.”

“Thật sao? Nhưng tôi thấy nó rất giống dì Tô đấy nhé.” Ánh mắt Tống Vy liên tục lướt giữa mặt Lâm Đông Đông và Tô Thu.

Lâm Đông Đông kế thừa hoàn toàn vẻ đẹp của Tô Thu, giống bà ta đến năm sáu phần, hơn nữa còn rất giống Tống Nguyệt.

Tô Thu nghe thấy Tống Vy bảo Đông Đông giống mình, trong lòng càng thêm luống cuống, vẻ bình tĩnh trên mặt cũng sắp không giữ nổi, bà ta cố nặn ra một nụ cười gượng: “Tôi với cậu em họ xa vốn có quan hệ máu mủ, trông giống nhau cũng chẳng có gì lạ.”

“Dì nói cũng đúng.” Tống Vy cười, không nói thêm gì nữa.

Tô Thu thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không dám nán lại ở đây lâu, bà ta ôm đứa bé đi lên lầu.

Tống Vy nâng chung trà khẽ nhấp một ngụm, cũng không lâu lắm, Tống Huy Khanh mặt xám xịt, bực bội trở về.

“Con tìm ba có việc gì?” Tống Huy Khanh đặt túi cần câu lớn xuống, lạnh lùng hỏi.

Tống Vy nhận ra ông ta đi câu cá thì ngạc nhiên.

Ông ta còn biết câu cá cơ à?

Không tưởng tượng nổi, Tống Vy đặt ly trà xuống: “Tôi tới tìm ông là muốn biết chuyện vào ngày chín tháng mười của mười tám năm trước, mẹ tôi có gây tai nạn hay không.”

Nghe thế, Tống Huy Khanh biến sắc: “Con hỏi chuyện này làm gì?”

“Có người muốn hại mẹ tôi, chia rẽ quan hệ vợ chồng giữa tôi và Đường Hạo Tuấn nên tôi muốn tìm ra chân tướng.” Tống Vy nhìn ông ta mà trả lời.

Mắt Tống Huy Khanh thoáng động, sau đấy đứng lên: “Ba không biết, con về đi.”

“Không, ông biết.” Tống Vy cũng đúng dậy: “Nét mặt vừa rồi của ông đã nói cho tôi biết rằng ông biết chuyện năm đó, mười tám năm trước, ông và mẹ tôi vẫn chưa ly hôn, ông không thể nào không biết chuyện của bà ấy được.”