Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 914



CHƯƠNG 914

Đường Hạo Tuấn nhếch miệng: “Đúng.”

“Thế mà cậu còn hỏi tôi?” Mạnh Ngọc liếc anh một cái.

Đường Hạo Tuấn lắc lư ly rượu vang: “Cho đủ quá trình mà thôi, đê cậu biết tôi sẽ không thay đổi quyết định, tránh khi cậu là người cuối cùng được biết lại trách tôi.”

Mạnh Ngọc im lặng, không lên tiếng.

Đường Hạo Tuấn cũng không vội, lặng lẽ chờ đợi.

Một lúc sau, Mạnh Ngọc quay sang nhìn anh: “Hạo Tuấn, thật sự không thể tha cho Giai Nhi một lần sao?”

Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Giai Nhi đã ra tay giết Tống Vy hai lần rồi, cậu bảo tôi bỏ qua như thế nào đây, nếu như tôi bỏ qua cho cô ấy, cậu có thể đảm bảo sau này cô ấy sẽ không tiếp tục ra tay với Tống Vy nữa hay không?”

“Tôi có thể!” Mạnh Ngọc vội gật đầu: “Tôi sẽ đưa Giai Nhi ra nước ngoài, đi thật xa, không bao giờ trở về nữa.”

Đường Hạo Tuấn nhếch miệng mỉa mai: “Cậu cũng đã nói rồi, chứng chống đối xã hội của Lâm Giai Nhi là tính cách trời sinh, cậu đưa cô ấy ra nước ngoài là có thể giải quyết tất cả sao, cậu có từng nghĩ đến, cô ấy không muốn ra nước ngoài, mà cậu đưa cô ấy qua đó sẽ khiến cô ấy hận cậu, sau đó giết cậu rồi trở về nước không?”

“Chuyện này…” Mạnh Ngọc lập tức không thể nói gì nữa.

Bởi vì, anh ta quả thực chưa nghĩ đến điều này.

Tuy Đường Hạo Tuấn nói có chút xa vời, nhưng tỉ lệ nó xảy ra cũng rất cao.

Cũng có nghĩa là, chỉ có một con đường dành cho Lâm Giai Nhi, đó chính là cho cô ngồi tù.

Nghĩ đến đây, lưng Mạnh Ngọc liền cong xuống, cả người vô cùng mệt mỏi.

Đường Hạo Tuấn thấy vậy liền đứng dậy: “Xem ra cậu đã nghĩ thông suốt rồi, nếu đã như vậy, tôi hi vọng sắp tới cậu đừng nhúng tay vào, cũng đừng để Giai Nhi phát giác ra chuyện gì, nếu không, hậu quả cậu không thể gánh nổi đâu.”

Nói xong, anh cất bước rời đi, chuẩn bị ra nhà vệ sinh một chuyến.

Lúc Đường Hạo Tuấn từ nhà vệ sinh đi ra, phía trước đột nhiên tối đen đi.

Anh vội chống vào tường bên ngoài nhà vệ sinh mới không ngã xuống.

Nhưng anh lại cảm thấy tầm nhìn mơ hồ hơn, đầu óc cũng choáng váng, cảm giác như thế giới đang xoa chuyển, đến đường đi cũng không thể nhìn rõ nữa.

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn liền tối đen đi, vô cùng khó coi.

Anh không ngốc, sao lại không hiểu rõ tình hình của mình lúc này không ổn, có khả năng đã bị hạ thuốc rồi.

Nhưng cơ thể lại không có phản ứng kia, nên chắc không phải loại thuốc đó, là một loại thuốc mê.

Nghĩ đến ly rượu vang mà anh bảo nhân viên rót tiếp cho mình, Đường Hạo Tuấn liền tràn ngập sát khí.

Anh chống vào tường, khó khăn bước về phía trước, vừa đi vừa run rẩy đút tay vào túi, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Trình Hiệp.

Nhưng mắt anh không thể nhìn rõ, tay cũng không có sức lực, run rẩy thử vài lần cũng không thể mở khóa, cuối cùng đến điện thoại cũng không thể cầm chắc, bị rơi xuống đất.

Lúc anh chuẩn bị cúi xuống để nhặt thì một mùi hương béo ngậy ập tới.