Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 927



CHƯƠNG 927

Giang Hạ nhìn bóng dáng của anh, thở dài: “Anh nói xem rốt cuộc Lâm Giai Nhi đang nghĩ cái gì, bác sĩ Mạnh tốt như thế, yêu đương với anh ta thì có gì không tốt, cứ nhất quyết làm mấy chuyện xấu này.”

Trình Hiệp nhín vai: “Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai?”

Giang Hạ trừng mắt nhìn anh, không nói gì.

Mạnh Ngọc đi đến một hành lang yên tĩnh, thở sâu gọi điện thoại cho Lâm Giai Nhi.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, nhưng không có tiếng độn.

Mạnh Ngọc biết Lâm Giai Nhi chắc chắn đang ở đầu dây bên kia, nhưng lại không nói gì.

“Giai Nhi.” Mạnh Ngọc đau khổ gọi tên cô.

Lâm Giai Nhi ngồi trên giường, mặt lạnh tanh: “Anh biết rồi?”

“Ừ.” Mạnh Ngọc gật đầu.

Lâm Giai Nhi siết chặt điện thoại: “Nếu thế, chúng ta chia tay đi.”

Cô vốn tưởng từ từ xa lánh anh, để anh chủ động nói lời chia tay, như vậy cô vừa có thể khôi phục tự do, lại còn thành phía bị vứt bỏ, có thể nhận được sự đồng tình của người khác.

Nhưng bây giờ tất cả đều bị Giang Hạ phá hư.

Mạnh Ngọc không đồng ý chia tay, mà lại hỏi: “Vì sao?”

“Anh muốn nói cái gì?”

“Vì sao phải làm những chuyện này, hẹn hò cùng anh không tốt sao? Anh yêu em chưa đủ sao?” Mạnh Ngọc hỏi liên tục ba câu.

Lâm Giai Nhi im lặng vài giây, mới nhăn nhó mặt nói: “Anh rất tốt với tôi, anh yêu tôi, nhưng đó không phải thứ tôi muốn, bởi vì tôi không yêu anh, từ đầu đến cuối tôi đều không yêu anh, người tôi yêu là Hạo Tuấn, tôi chỉ muốn Hạo Tuấn yêu tôi, tốt với tôi, anh hiểu không?”

“Cho nên em làm như thế?” Mạnh Ngọc lộ ra vẻ mặt giống như trào phúng lại không giống như trào phúng.

Lâm Giai Nhi cắn môi: “Đúng vậy.”

“Em không cảm thấy em làm vậy là sai sao?”

“Sai ở đâu?” Lâm Giai Nhi quát hỏi lại: “Tôi theo đuổi tình yêu của tôi, sai ở đâu, Mạnh Ngọc anh nói cho tôi biết tôi sai ở đâu?”

“Chỗ nào cũng sai, Hạo Tuấn không yêu em, anh ấy đã kết hôn, anh ấy đã có vợ, em làm như thế chính là đang chen chân, có khác gì với làm kẻ thứ ba đâu, hơn nữa em là bạn gái của anh, em làm như thế, có bao giờ áy náy với anh không?” Mạnh Ngọc đấm ngực hỏi cô.

Lâm Giai Nhi im lặng mấy giây, rồi mặt không cảm xúc đáp: “Không có, trước giờ em chưa từng nghĩ đến cảm nhận của anh.”

Dù trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng lúc nghe thấy câu trả lời của cô, Mạnh Ngọc chỉ cảm thấy trái tim mình như bị đâm một kiếm, đau đến mức không thể nào hít thở, sắc mặt ngày càng trắng bệch, cuối cùng phát ra tiếng cười bi thương: “Được, Lâm Giai Nhi, em thật tuyệt tình.”

Lâm Giai Nhi cắn môi: “Xin lỗi, thật ra từ đầu chúng ta không nên ở bên nhau, anh luôn biết người em yêu là ai, là tự anh tỏ tình với em, nên anh bị em tổn thương, cũng là do anh tự chuốc lấy.”

Mạnh Ngọc càng cười lớn và bi thương hơn, vành mắt cũng dần ươn ướt: “Hay cho câu là do anh tự chuốc lấy, đúng, là anh chủ động tỏ tình với em, nhưng nếu em không yêu anh, thì tại sao lại đồng ý?”

Lâm Giai Nhi rũ mắt, không đáp lại.

Tại sao ư?

Còn không phải là vì giảm bớt sự cảnh giác của Hạo Tuấn và Tống Vy à?