Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 949



CHƯƠNG 949

Tống Vy cảm nhận được, cũng nghe thấy lời vừa nãy của anh, cau mày hỏi: “Hạo Tuấn, sao vậy? Ai tự sát thế?”

“Lâm Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn trả lời.

Đồng tử Tống Vy co rút: “Cái gì? Cô ấy tự sát rồi?”

“Ừm.”

Tống Vy sững sờ, mấy giây sau mới hoàn hồn: “Vậy bây giờ cô ấy… không sao chứ?”

Cô vốn muốn hỏi, hiện Lâm Giai Nhi còn sống không.

Nhưng vừa nghĩ như vậy cũng không lễ phép, liền đổi thành hỏi Lâm Giai Nhi có sao không.

Đường Hạo Tuấn cũng muốn biết đáp án này, nhìn về phía Trình Hiệp.

Trình Hiệp trả lời: “Cô Lâm không có nguy hiểm tính mạng, bảo vệ đã phát hiện rất kịp thời, khi được phát hiện, cô ấy mới cắt cổ tay không lâu.”

Nghe vậy, sắc mặt căng cứng của Đường Hạo Tuấn trở nên tốt hơn rất nhiều.

Dù bây giờ anh đã hoàn toàn chán ghét Lâm Giai Nhi.

Nhưng lại cũng không muốn để Lâm Giai Nhi chết.

Tống Vy cũng nghe thấy câu trả lời của Trình Hiệp, cô thở phào nhẹ nhõm: “Không sao thì tốt.”

Cô như vậy không phải vì quan tâm Lâm Giai Nhi, cô chỉ lo nếu Lâm Giai Nhi chết rồi, Đường Hạo Tuấn sẽ gánh vác một mạng người.

Dù sao người giam giữ Lâm Giai Nhi chính là anh.

“Anh đi thăm cô ấy một chút, buổi tối nói chuyện nhé.” Đường Hạo Tuấn day day ấn đường, nói qua điện thoại.

Tống Vy ừ một tiếng: “Được, anh đi đi.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại di động xuống, nhấc chân đi về phía cửa chính văn phòng.

Trình Hiệp cũng đi theo.

Nhanh chóng đi đến biệt thự nhà họ Lâm.

Đường Hạo Tuấn xuống xe, một bảo vệ đi tới, hình như là người đã phát hiện Lâm Giai Nhi tự sát.

“Cô ấy đâu?” Đường Hạo Tuấn vừa đi vào trong biệt thự, vừa lạnh giọng hỏi.

Bảo vệ đi theo sau anh, cung kính trả lời: “Cô Lâm đã uống thuốc, giờ cũng đã ngủ thiếp đi.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, lại hỏi: “Khi anh phát hiện cô ấy tự sát, dáng vẻ cô ấy thế nào?”

“Rất đáng sợ.” Bảo vệ sợ run cả người, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi: “Khi tôi tiến vào phòng tắm, đã nhìn thấy mặt đất lênh láng máu, cô Lâm ghé vào cạnh bồn tắm, cổ tay đã cắt đó thì thả trong bồn tắm đầy nước, cả bồn tắm nước đỏ ngàu.”

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn trở nên u ám: “Tôi biết rồi, trước tiên anh quay về bảo vệ đi.”

“Vâng.” Bảo vệ đáp lời, đứng im ở dưới tầng.

Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp đi lên tầng.

Lên đến trên tầng, Trình Hiệp thay anh mở cửa phòng.

Đèn trong phòng sáng, Đường Hạo Tuấn vừa đi vào, đã nhìn thấy Lâm Giai Nhi trên giường.

Lâm Giai Nhi cũng không ngủ thiếp đi như bảo vệ nói, mà sắc mặt tái nhợt tựa ở đầu giường, đôi mắt u ám nhìn ra cửa.