Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 950



CHƯƠNG 950

Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đi vào, ánh mắt Lâm Giai Nhi lóe lên gì đó, nhưng nhanh chóng biến mất không dấu vết, âm thanh khàn khàn mang theo vẻ châm chọc: “Cậu đến gặp tôi hả?”

Đường Hạo Tuấn không nói gì, đi thẳng đến bên giường, hơi cúi đầu, nhìn cổ tay được băng bó kỹ của cô ta: “Tại sao lại tự sát?”

Lâm Giai Nhi giơ cổ tay bị cắt lên, giễu cợt nói: “Tại sao? Cậu còn chưa hiểu sao, bây giờ tôi chẳng hề có động lực sống tiếp nữa.”

“Ồ?” Đường Hạo Tuấn Híp mắt: “Cậu không muốn sống nữa?”

“Đúng vậy.” Lâm Giai Nhi đặt bàn tay xuống: “Đời này, tôi chỉ yêu duy nhất mình cậu, cậu chính là hi vọng và động lực sống tiếp của tôi, nhưng bây giờ cậu lại chán ghét mà vứt bỏ tôi, không tiếp tục nuông chiều tôi, quan tâm tôi như trước đây nữa, nên tôi còn sống làm gì nữa?”

Đường Hạo Tuấn nhếch môi mỏng lên: “Thì ra đó là suy nghĩ của cậu à, cậu ký thác sinh mệnh của mình trên người người khác, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới dựa vào chính mình sao? Chẳng lẽ theo ý của cậu, cả đời này chỉ có tình yêu, không có gì khác nữa sao? ”

Mí mắt Lâm Giai Nhi cụp xuống: “Không có, đời này, tôi rất coi trọng tình yêu, coi trọng đến mức tôi không thoát ra được, cho nên Hạo Tuấn, cậu đừng khuyên tôi cái gì bữa, cứ để tôi chết đi, như vậy, tôi sẽ không thể tiếp tục gây cản trở cậu và cô Tống nữa.”

Đường Hạo Tuấn vẻ mặt u ám: “Cậu đang uy hiếp tôi hả?”

“Tôi không hề uy hiếp cậu, tôi chỉ nói sự thật, mất cậu rồi, tôi căn bản không sống nổi.”

Nói đến đây, hốc mắt Lâm Giai Nhi ngấn nước nhìn anh: “Cho nên Hạo Tuấn, nếu cậu muốn tôi tiếp tục sống, cậu có thể đối xử với tôi như trước đây hay không, tôi biết sai rồi, tôi không có yêu cầu xa vời ở bên cậu, tôi chỉ hi vọng, tôi có thể tiếp tục làm em gái cậu mà thôi.”

“Cậu cảm thấy có thể không?” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Trước khi cậu và Mạnh Ngọc giao du, cậu cũng đã từng nói những lời như vậy, nên tôi mới buông lỏng cảnh giác với cậu, nhưng kết quả thì sao, cậu đã làm gì, nên tôi dựa vào cái gì còn phải tiếp tục tin tưởng cậu, hơn nữa, tại sao tôi phải tha thứ cho một kẻ hạ dược, tính toán tôi.”

Sắc mặt Lâm Giai Nhi càng trở nên tái nhợt, lập tức cười khổ: “Cậu nói cũng đúng, đúng là tôi đã suy nghĩ hão huyền rồi, xin lỗi Hạo Tuấn, tôi khiến cậu thất vọng rồi.”

Dứt lời, cô ta cúi đầu xuống, dùng cái tay còn lành lặn kia, kéo băng vải trên cổ tay còn lại ra.

Cô ta kéo rất mạnh, máu nhanh chóng rịn ra trên băng vải.

Thấy vậy, huyệt Thái Dương của Đường Hạo Tuấn giật giật: “Cậu làm gì thế?”

“Cậu quan tâm tôi làm gì, tôi nói rồi, không có cậu, tôi không sống nổi nữa, cho nên bây giờ tôi sẽ lập tức đi chết!” Lâm Giai Nhi trả lời, không hề ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn khó coi: “Cậu còn nói không uy hiếp tôi, hơn nữa cậu cho rằng cậu làm như vậy thì tôi sẽ thỏa hiệp sao?”

Lâm Giai Nhi hơi dừng lại động tác lại.

Nhưng lại nhanh chóng tiếp tục giật.

Mắt thấy băng vải sắp bị kéo bung ra, Đường Hạo Tuấn phất tay một cái.

Trình Hiệp vẫn luôn im lặng tiến lên, dùng cổ tay đánh Lâm Giai Nhi ngất xỉu.

Trước khi nhắm mắt, ánh mắt Lâm Giai Nhi đầy vẻ khó tin.

Trình Hiệp đặt Lâm Giai Nhi đã ngất xỉu lên giường, sau đó cuốn lại băng vải mà cô ta đã mở ra.

Sau khi buộc chặt, Trình Hiệp trở lại sau lưng Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc, tôi thấy cô Lâm căn bản là đang chơi khổ nhục kế.”