CHƯƠNG 971
Đã có một số người trong giới thời trang, tạp chí thời trang và công ty thời trang thầm quyết định, lát nữa sau khi cuộc thi kết thúc thì mua thiết kế này.
Lần này, ngoài thiết kế của Tống Vy, còn có thiết kế của Tô Huyền cũng khiến người ta kinh diễm.
Thứ Tô Huyền thiết kế là một chiếc váy ngắn thắt đai, có rất nhiều lớp váy xếp chồng lên nhau giống chiếc váy bồng bềnh, cũng giống như chiếc váy bong bóng.
Chiếc váy màu hồng, còn là hồng ánh huỳnh quang, có thể sử dụng màu hồng ánh huỳnh quang khéo léo như vậy, điều này cũng chứng tỏ, nhà thiết kế rất có thiên phú.
Chỉ là đường cắt và đường may này lại có hơi không sánh được với thiết kế của chiếc váy này, có điều may thay chúng không phải là thành phẩm may sẵn, chỉ cần thiết kế đủ xuất sắc, ở phương diện kỹ thuật cắt may cũng không phải không thể nới lỏng một chút.
Như vậy, kết quả cuối cùng của cuộc thi là Tống Vy tiếp tục ở lại tổ A, mà Tô Huyền thuận lợi tiến vào tổ A.
“Cô Tống, tiếp theo, chúng ta là người một tổ rồi, sau này cuối cùng có thể cạnh tranh cùng tổ rồi.” Trước khi rời khỏi cuộc thi, Tô Huyền đã tìm tới Tống Vy, mỉm cười nói với Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Như nhau thôi.”
“Vậy chúng ta hãy chờ vòng thi tiếp theo vào ba ngày sau.” Nói xong, Tô Huyền rời đi.
Tống Vy nhìn bóng lưng của cô ta, cũng không có nán lại lâu, đi ra khỏi hiện trường cuộc thi, đi tới phòng nghỉ tìm Đường Hạo Tuấn.
“Cuộc thi kết thúc rồi sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn người phụ nữ vui vẻ đi tới, gương mặt cũng rất dịu dàng.
Tống Vy gật đầu: “Xong rồi, em vẫn ở tổ A.”
“Anh biết.” Đường Hạo Tuấn chỉnh lại mái tóc hơi rối của cô lại rồi nói: “Thực lực của em, anh rất rõ, anh tin em sẽ đi tới cuối cùng.”
Tống Vy mỉm cười dựa vào trong lòng anh: “Cảm ơn chồng.”
Đường Hạo Tuấn một tay ôm eo của cô, một tay vuốt tóc của cô, ừ một tiếng.
Lúc này, giọng nói của Tống Dĩnh Nhi ở bên dưới hai người truyền tới: “Xấu hổ về ba mẹ, lại còn ôm nhau.”
Tống Vy đỏ mặt, nhẹ nhàng rút khỏi vòng ôm của Đường Hạo Tuấn, cúi đầu nhìn con gái: “Tỉnh rồi sao?”
Vừa rồi khi cô tới, cô nhóc vẫn đang ngủ trên sô pha.
“Dạ dạ, con nghe thấy tiếng của mẹ cho nên tỉnh ạ, anh trai chưa tỉnh đâu, cho nên Dĩnh Nhi có phải ngoan hơn anh trai không?” Tống Dĩnh Nhi giương mắt nhìn Đường Hạo Tuấn và Tống Vy.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nhìn nhau cười.
“Phải phải phải, con ngoan nhất.” Tống Vy buồn cười xoa đầu của cô nhóc.
Cô nhóc vui vẻ tới nỗi mắt cũng cong lên.
“Được rồi, mau đi gọi anh trai dậy, chúng ta về thôi.” Tống Vy lấy tay ra khỏi đầu của cô nhóc.
Cô nhóc dạ một tiếng, xoay người đi vào.
Bên ngoài, Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đứng cùng nhau yên lặng chờ đợi.
Đợi khoảng vài phút, hai đứa trẻ cùng đi ra.
Sau đó một nhà bốn người tay trong tay đi về phía cửa lớn của câu lạc bộ.
“Tống.” Vừa đi tới cửa lớn của câu lạc bộ thì Tống Vy bị một nhà thiết kế gọi lại.