Lòng Ta Nào Phải Đá

Chương 13: Mỹ Nhân như hoa cách vân đoan



(Người thương ẩn hiện sau tàn mây trôi)



Nhớ thương dạ những ai hoài 

Trăng soi rèm cuốn lại ngồi thở than 

Mặt hoa xa cách mây ngàn 

Trời xanh xanh thẳm mấy tầng trời cao

Trích: Trường Tương Tư

– Lý Bạch-

Quỳnh Chi phỏng dịch

Mới chớp mắt khoảng cách tới Trung Thu đã chỉ còn ba ngày, trong suốt một tháng này hai người cơ hồ mỗi ngày đều tới một sơn động bí mật trên núi Lương Sơn luyện kiếm, buổi tối lại tu tập nội công trong phòng Diệp Khinh Phong.

Diệp Khinh Phong vốn luyện bộ kiếm pháp do Đông Phương Lãng tân sang, tên gọi “Đàm hoa kiếm pháp”, chiêu thức hoa mỹ đến khiến cho người xem choáng ngợp, lại vô cùng vi diệu phức tạp, cho nên cực kỳ khó tu tập. Hai người một mực tập trung nghiền ngẫm kiếm phổ, tiến bộ thần tốc, chẳng những Diệp Khinh Phong chiêu thức ngày càng thuần thục mà ngay cả Thạch Cô Hồng mới sơ học cũng đã có chút thành tựu.

Để tiện cho luyện công, Thạch Cô Hồng cùng Diệp Khinh Phong vẫn cùng ăn cùng nghỉ, cơ hồ như hình với bóng. Đám người Đường Kinh có hỏi qua, Diệp Khinh Phong chỉ nói hắn ta cùng Thạch Cô Hồng nhất kiến như cố, buổi tối thường thường đàm luận thâu đêm. Tuy rằng trong ánh mắt mọi người nhìn đều ánh lên vẻ hoài nghi nhưng Diệp Khinh Phong đều không chút để ý, vẫn làm theo ý mình như trước.

Đêm đó Diệp Khinh Phong đi xử lý một ít sự vụ trong Viên, Thạch Cô Hồng trên giường tĩnh tọa hồi lâu chợt cảm thấy phiền chán liền rời phòng. Hắn lơ đễnh đi dạo trong hậu hoa viên một vòng, lại một vòng, đi một hồi xung quanh dần dần hoang vắng cho đến khi thấy một khu phế viên* (vườn hoang) bị khóa kín.

Nhìn kỹ nơi đây tối đen, âm trầm một mảnh Thạch Cô Hồng đang muốn xoay người rời đi thì đột nhiên thấy tại một góc có bóng đen nhảy qua tường phế viên, nhanh nhẹn bước tới một cổng vòm, thân ảnh thoắt cái đã biến mất.

Thạch Cô Hồng nhanh chóng ẩn thân thật tốt, phát sinh hiếu kì mà theo dõi. Đợi một lúc bốn phía yên tĩnh trở lại, hắn lặng lẽ vượt tường tiến vào phế viên, chỉ thấy trong vườn cỏ dại mọc thành bụi, một mảnh hoang vu. Tìm kiếm khắp bụi cỏ lùm cây cũng không tra xét được gì, hắn đang do dự lại xa xa thấy một bóng đen phi tường mà vào, xem qua thân ảnh tựa hồ đúng là người mới rời đi. Thạch Cô Hồng lập tức nín thở ẩn trong lùm cây. Thoáng chốc người nọ đã bước tới gần, lờ mờ thấy được, chính là Thiên Cơ Viên viên chủ Đông Phương Lãng.

Đông Phương Lãng thấy bốn bề vắng lặng mới bước tới gần tòa giả sơn, bấm vào chốt bí mật nào đó, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cửa ẩn hình tròn. Đông Phương Lãng  nhảy xuống huyệt động, biến mất, động khẩu cũng lập tức đóng kín, trở lại là một tảng đá bị rêu phủ kín, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Thạch Cô Hồng cũng không thể ngờ đó lại là cửa mật động.

Vì thế hắn đành ngồi yên trong bụi cây chờ đợi, chịu bị muỗi cắn. Mãi rồi động khẩu mới mở ra lần thứ hai. Đông Phương Lãng nhảy lên mặt đất, đóng kín mật động rồi nhanh chóng rời khỏi phế viên.

Thạch Cô Hồng đoán trong vòng nửa khắc vị chủ nhân kia sẽ không quay lại, liền nhanh chóng tiến đến gần tòa giả sơn. Sờ soạng trên bề mặt một hồi, không biết chạm vào phần nào, đột nhiên thấy phiến đá kia đột nhiên tách rời, mở ra động khẩu.

Hắn nhảy xuống huyệt động, đi trong địa đạo tối om một đoạn thì thoáng thấy phía trước có ánh sáng. Hắn rón rén bước lại gần, tới cuối địa đạo là một thạch thất vuông vắn. Trong thạch thất có thắp mấy ngọn đèn lồng, trên tường treo vài gia cụ tinh mỹ, tất thảy đều được dọn dẹp sạch sẽ tới không một hạt bụi. đáng chú ý nhất là một chiếc giường rộng lớn đặt chính giữa phòng, màn quây màu xanh rủ dài chấm đất nên từ vị trí hắn đứng không thể nhìn rõ trên giường có gì.

Thạch Cô Hồng cẩn thận lắng nghe động tĩnh, xác nhận xung quanh không hề có khí tức của sinh vật nào mới khẽ khàng đi vào. Hắn nhìn quanh thạch thất, nhận thấy đồ vật đặt nơi đây mặc dầu chưa thể gọi là xa hoa nhưng đều tao nhã, gợi nên một vẻ thuần khiết an tĩnh, giống như nơi ẩn cư.

Ánh mắt cuối cùng vẫn là hướng về chiếc giường lớn giữa phòng, hắn đi đến bên cạnh, thoáng chần chờ một chút mới dám đưa tay xốc màn nhìn vào trong.

Trên giường đặt một quan tài thạch anh, trong có một nam nhân tóc bạc đang nằm. Y phục tơ trắng, thân hình thon dài, ánh trăng thanh lượng so ra còn kém dung mạo tuyệt thế này vài phần rạng rỡ; ánh mặt trời lộng lẫy lại kém y vài phần thanh tao thoát tục.

Thạch Cô Hồng cứ thế ngơ ngẩn nhìn người đang nằm đó, rồi lại không dám nhìn thẳng, giống như chỉ nhìn thôi cũng là đối y bất kính. Tuy rằng lồng ngực chết lặng kia khẳng định chắc chắn đó không phải người sống nhưng Thạch Cô Hồng thoáng có xúc động rằng người kia chẳng qua chỉ đang ngủ, lại tưởng tượng nếu làn thu ba trong đôi mắt khép kia lưu chuyển sẽ dịu dàng đến độ nào.

Hắn cứ thế mà ngây ngốc đứng đó, tim mạnh mẽ loạn nhịp, không biết qua bao lâu mới phục hồi được tinh thần, sực nhớ ra nơi đây căn bản không hề an toàn, lòng không thể không thầm mắng bản thân vài tiếng, đang định ly khai lại bị một vật trên bàn lôi cuốn tầm mắt.

Đó là một cây cổ cầm, trên thân cầm tinh tế chạm khắc vài đóa phù vân. Hắn kỹ càng đánh giá trước sau một lúc, cứ cảm giác quen thuộc lại nghĩ mãi không nhớ ra đã từng gặp qua ở đâu. Lại tìm kiếm xung quanh lần nữa, khẳng định không có gì khả nghi mới lặng lẽ trở lại mặt đất, rời khỏi phế viên.

Dọc đường trở lại Phù Vân Các, Thạch Cô Hồng vẫn băn khoăn suy tư về vị nam tử bạc đầu nằm dưới mật động nọ, suy đoán thân phận, lý do tại sao người này lại được đặt ở đó. Lại nghĩ tới hành vi lén lút của Thiên Cơ Viên viên chủ Đông Phương Lãng, trong lòng càng rối rắm.

Khi đi tới giữa đình, xa xa đã thấy Đường Kinh và Sở Tư Viễn đứng bên hồ. Thạch Cô Hồng muốn lặng lẽ tránh mặt lại chợt thấy Đường Kinh đột nhiên đưa tay ôm Sở Tư Viễn vào ngực. Hành động này khiến Cô Hồng giật mình, vội ẩn thân phía sau cây.

Phía bên kia, Sở Tư Viễn tựa hồ sững sờ chỉ biết trừng lớn, ánh mắt lăng lăng nhìn đối phương. Đường Kinh dịu dàng cười, cúi người hướng hai gò má Tư Viễn hôn tới.

Thạch Cô Hồng đang muốn quay mặt đi lại thấy Sở Tư Viễn đột nhiên giãy giụa đẩy ra Đường Kinh, chạy khỏi tiểu đình, dọc theo con đường nhỏ ven hồ vội vã bỏ đi.

Cô Hồng lại lặng lẽ trông về hướng tiểu đình, thấy Đường Kinh vẫn đứng đó trông theo bóng dáng Tư Viễn dần khuất. Tuy rằng cách một khoảng nhưng Cô Hồng có thể rành mạch nhìn thấy biểu cảm trên mặt y, không hề là vẻ chân thành thân thiết như bình thường mà là tràn đầy âm lãnh uất hận.

Nhìn vẻ mặt ấy Cô Hồng bất giác hít một hơi khí lạnh.

Chưa kịp định thần lại thấy một thân ảnh phiêu tiến vào tiểu đình, nhẹ nhàng tựa mảnh lá bay theo gió. Đợi tới khi người nọ đi tới, khuôn mặt nhìn nghiêng trông được rõ ràng thì Thạch Cô Hồng trong lòng từng cơn run rẩy, người mới đến lại đúng là vị thiếu niên lục y ngày nào đã trông thấy hắn và Hàn Chi dịch dung, thay đổi y phục trên sườn núi Đông Lương sơn.

Lúc ấy Hàn Chi từng nổi sát niệm với thiếu niên này mà hắn lại nghĩ người ta chẳng qua là khách qua đường vô tình bắt gặp nên ngăn trở. Hiện tại lại thấy đối phương xuất hiện tại Thiên Cơ Viên, đương nhiên trong lòng  bắt đầu xuất hiện thật nhiều lo sợ.

Phía trong đình, Đường Kinh nhìn quanh bốn phía rồi cùng thiếu niên đi về phía bờ hồ ẩn trong tàng cây tối, hai thân ảnh nhanh chóng biến mất. Thạch Cô Hồng lặng lẽ theo sát, vừa mới ẩn mình liền nghe âm thanh trầm thấp của Đường Kinh hướng về thiếu niên hỏi:

“Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện”.

Thiếu niên kia không giấu vẻ thiếu kiên nhẫn, ‘hừ’ một tiếng: “Xin hỏi đại công tử đây có gì sai bảo?”

“Ngươi dám dùng một cỗ cầm giả lừa gạt ta!” Đường Kinh tức giận nói.

“Cái gì cầm giả, cầm thực? Bản hầu gia nghe không hiểu?”

“Bản hầu gia? Hừ! Tên súc sinh nhận giặc làm cha nhà ngươi!”.

Vị thiếu niên lục y cười lạnh: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta sai ở điểm nào? Về cỗ cầm kia, nói thật cho ngươi biết rằng ta đã tặng cho người khác”.

Thạch Cô Hồng bấy giờ đang ẩn nấp ở sau tàng cây, đột nhiên cảm giác có người vỗ nhẹ lên vai. Hắn giật mình, quay đầu lại nhận thấy người đó là Diệp Khinh Phong mới yên tâm. Diệp Khinh Phong hướng hắn ra hiệu, hai người lặng lẽ rời khỏi tàng cây.

Trở về, đóng cửa phòng rồi Khinh Phong mới nói: “Cô Hồng, những điều vừa nghe được ngàn vạn lần không được lộ ra ngoài. Vị thiếu niên nọ là Tiểu Hầu gia đến từ triều đình, gia sư đã nói bất luận thế nào cũng không được đến gần hắn, càng không thể đắc tội hắn”

Thạch Cô Hồng thấy vẻ mặt chân thành, khẩn thiết của Khinh Phong, gật gật đầu: “Những chuyện này với ta vô can, ta cũng không quá để ý”.

Diệp Khinh Phong than nhẹ một tiếng: “Cũng không thể nói Cô Hồng vô can, việc gì cũng có nguyên cơ. Kỳ thật…” lại ngẩng đầu nhìn Cô Hồng một hồi: “Kỳ thật bát đại môn phái cũng đều là bằng mặt mà không bằng lòng… đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ta buộc phải lén cùng huynh luyện công”.

Cho dù Khinh Phong không nói, gần đây Cô Hồng cũng phát hiện ra cuc diện hiện tại bát đại môn phái đang hình thành thế chân vạc: Thiên Cơ Viên cùng Hữu Nguyệt Sơn Trang chiếm cứ Võ lâm Giang Nam, Đường Môn độc lĩnh Thục trung* (Vùng thuộc nước Thục – hiện thuộc tỉnh Tứ Xuyên), Cái Bang cùng Thiết Kiếm Minh thì xưng hùng tại kinh thành.

Về phần các môn phái còn lại là Dương Hoa Tiêu Cục cùng Hoán Hoa kiếm phái tựa hồ bảo trì trạng thái trung lập, còn Bách Hiểu Châu lại là một thế lực thần bí của võ lâm, mặc dầu cũng dọc ngang giang hồ, hiện tại lại ở Thiên Cơ Viên – nơi hiện tại đang tập trung tinh hoa võ lâm nhưng Cô Hồng cũng chưa từng gặp gỡ người của Bách Hiểu Châu.

Thạch Cô Hồng thấy Diệp Khinh Phong trên khuôn mặt chỉ có ưu tư lo lắng, vốn định nói vài câu an ủi. Thế nào trong lòng vừa động lại buột miệng nói một câu: “ Sự thật!”,

Lời vừa thốt ra hắn lập tức nhận thấy mình lỡ lời, không khỏi ảo não.

Khinh Phong sửng sốt: “ Sự thật nào?”

Cô Hồng vội vàng lảng tránh: “Không có gì. À, không biết hiện tại tôn sư có ở tại Thiên Cơ viên? Dường như từ khi đến ta chưa từng tới ra mắt”.

Diệp Khinh Phong chần chờ một chút mới nói: “Gia sư đang bế quan luyện công, để tránh bị người quấy rầy mới để ta thông báo với bên ngoài rằng người có việc đi xa, hiện không có mặt tại Thiên Cơ Viên”.

Thạch Cô Hồng nghe vậy thoáng ngần ngừ, Diệp Khinh Phong thấy vẻ mặt của hắn liền nói: “Cô Hồng có việc gì xin cứ nói thẳng”.

Cô Hồng nói: “Hôm kia tản bộ thấy hậu viên có một phế viên, không biết nơi đó vốn là nơi như thế nào?”

Diệp Khinh Phong biến sắc, hướng Cô Hồng dặn: “Nơi đó Cô Hồng ngàn vạn lần đừng đi vào, đó là cấm địa bản môn, quy định rõ chỉ có Viên chủ mới có thể bước vào – về phần bên trong là gì ta cũng không biết rõ. Đúng rồi, trước phế viên có một tấm bia đá đề rõ cấm địa, chẳng lẽ Cô Hồng không lưu ý thấy?”

Thạch Cô Hồng vội nói: “Là vội vàng đi qua nên không nhìn kỹ, có lẽ là có. Nếu là cấm địa quý viên như vậy về sau ta sẽ lưu ý không tùy tiện tới gần.”

Diệp Khinh Phong cười cười: “Tới gần cũng không sao, chỉ đừng đi vào trong là được. A…”, hắn ta đột nhiên bước lại gần, đứng trước Cô Hồng “ Đừng nhúc nhích, trên người huynh có thảo trùng”

Vừa nói vừa đưa tay đến phía gần cổ Cô Hồng.

Thạch Cô Hồng cảm nhận được ngón tay lành lạnh chạm nhẹ qua cổ mình, kiềm chế không được cúi đầu nhìn xuống người phía trước.

Lúc này khuôn mặt hai người cách nhau không đến một thước, ngay cả từng sợi lông tơ phơ phất trên làn da cũng có thể thấy rõ ràng. Một làn hơi thở tươi mát phảng phất tràn ngập khoang mũi khiến cho trái tim Thạch Cô Hồng kinh hoàng đập không ngừng, run rẩy cơ hồ muốn ôm Khinh Phong vào lòng.

Diệp Khinh Phong nhặt thảo trùng xuống, ngẩng đầu cười nói: “Có lẽ là vừa rồi Cô Hồng đứng dưới tàng cây nên dính vào”.

Lại thấy Thạch Cô Hồng si ngốc nhìn mình, nửa ngày không nói một câu, lòng Khinh Phong không thể không động. Hắn đưa tay chạm nhẹ trán Cô Hồng: “Thực nóng, chẳng lẽ khi nãy trúng phong hàn?”

Thạch Cô Hồng đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng lui bước về phía sau, quay mặt đi. Diệp Khinh Phong nhận ra vẻ bối rối của hắn, ánh mắt lưu chuyển một hồi, rút tay về, nhàn nhạt cười: “Tối nay huynh cũng mệt mỏi, không bằng nghỉ sớm, ngày mai luyện công cũng không muộn”.

Ban đêm, Thạch Cô Hồng nằm cạnh Diệp Khinh Phong thủy chung đều không thể an giấc. Nhắm mắt lại, chớp mắt là Lãnh Châu với lúm đồng tiền khờ dại ngày cũ, chớp mắt là ánh mắt lãnh đạm của Hàn Chi, chớp mắt lại là Diệp Khinh Phong tươi cười trong sáng. Quanh quẩn trong mũi là hơi thở của Khinh Phong, bên tai là nhịp thở đều đặn của Khinh Phong… hết thảy đều làm hắn tâm ý phiền loạn.

Hôm nay, vẫn đang trằn trọc lại đột nhiên cảm giác một thân thể ấm áp dựa vào người. Hắn cả kinh, nghiêng đầu nhìn, thấy Khinh Phong hai mắt nhắm nghiền, dựa thân vào mình, có lẽ là hành vi vô thức trong lúc ngủ say.

Nhìn người ấy ngủ say, hai gò má hồng hồng, cánh môi đỏ hé mở. Thạch Cô Hồng rốt cuộc nhẫn không được, cúi đầu in xuống đôi môi hoa kia một nụ hôn. Chỉ nhẹ nhàng chạm rồi nhanh chóng rời đi, vội vàng nghiêng người quay lưng lại, bởi thế không biết rằng phía sau mình, Diệp Khinh Phong chầm chậm mở to mắt.

Dịch: Quicktrans, Lingoes, CCP.

Hiệu chỉnh: Cô Nương Lẳng & Tiểu Lộc Lộc

Tên chương là tên 1 câu thơ Đường trong bài “Trường tương tư kỳ I” của Lý Bạch. Nghĩa là: Người đẹp như hoa cách tầng mây.

Trường Tương Tư – Kỳ nhất

李白

長相思之一

長相思, 在長安。

絡緯秋啼金井闌, 微霜淒淒簟色寒。

孤燈不明思欲絕, 卷帷望月空長歎。

美人如花隔雲端, 上有青冥之長天,

下有淥水之波瀾。

天長路遠魂飛苦, 夢魂不到關山難。

長相思, 摧心肝。

Trường tương tư, tại Tràng An

Lạc vi thu đề kim tỉnh lan

Vi phong thê thê đàm sắc hàn

Cô đăng bất minh tứ dục tuyệt

Quyển duy vọng nguyệt không trường thán

Mỹ nhân như hoa cách vân đoan

Thượng hữu thanh mạc chi trường thiên

Hạ hữu lục thủy chi ba lan

Thiên trường địa viễn hồn phi khổ

Mộng hồn bất đáo quan san nan

Trường tương tư, tồi tâm can

Lý Bạch

Bản dịch:

Trường Tương Tư – bài 1

Trường An dằng dặc nhớ nhau

Giếng vàng vọng tiếng dế sầu kêu thu

Lung linh sắc lạnh sương mù

Nhớ nhung da diết đèn lu mờ dần

Cuốn rèm ngắm nguyệt thở than

Người thương ẩn hiện sau tàn mây trôi

Trên cao xanh thắm khung trời

Dưới con nước biếc chơi vơi sóng sầu

Trời cao đất rộng hồn đau

Mộng hồn khó đến dãi dầu quan san

Tương tư hoài.. đứt ruột gan

Hải Đà phỏng dịch